• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đang cố nhịn à?"

Kỳ nghỉ cùng Lương Tây Văn trôi qua quá nhanh, có lẽ chính vì ngày đêm điên đảo quá mức, có lúc cô cảm thấy thời gian này quá thác loạn.

Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, Quý Sương ra nước ngoài công tác đương nhiên cũng không thông báo với cô.

Nguyễn Niệm phải từ người khác biết được tin Quý Sương đáp máy bay an toàn, đó không phải một quốc gia giàu có, cô lên Baidu tìm hiểu, nghe nói trị an bên đấy không tốt cho lắm.

Cô đương nhiên lo lắng, đồng thời lại có cảm giác lo lắng của mình là dư thừa.

Trên bàn ăn tâm trạng của Nguyễn Niệm cứ kỳ kỳ lạ lạ nhưng chính cô cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

Lương Tây Văn an ủi: "Có lẽ là do công việc bận rộn thôi."

Nguyễn Niệm thở dài, bỗng dưng nhớ về khi nhỏ.

Đó vốn dĩ là một khu tập thể, mấy chú dì cùng tầng đều làm trong ngành ngoại giao, tuy thường bọn họ đều không nói gì nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe vài câu nói chuyện phiếm.

Nguyễn Niệm thở dài, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nhắn cho Quý Sương bảo bà chú ý an toàn.

Bên kia đương nhiên không trả lời.

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ kết hôn, Nguyễn Niệm đã gửi bản dịch cho đơn vị phiên dịch, Hỏa Hỏa gửi cho cô mấy danh mục sách, đều là hạng mục của cô ty, có cái là tiểu thuyết kinh điển tái bản, có cái là tác phẩm văn học mới. Nguyễn Niệm đọc phần giới thiệu, cuối cùng chọn một cuốn tiểu thuyết nói về nữ quyền.

Bên Hỏa Hỏa làm việc rất nhanh, ký kết hợp đồng, giao hạn nộp bài.

Nguyễn Niệm vốn đang có công việc khác, thế nên chỉ có thể tranh thủ thời gian sau khi tan tầm, sau khi làm xong một loạt, cô cảm thấy như đang nằm mơ vậy, vì thế hưng phấn chia sẻ thời gian biểu với Lương Tây Văn.

Lương Tây Văn nhìn kế hoạch của cô: "18 giờ tan làm về nhà ăn cơm, từ 19 giờ đến 21 giờ làm việc, 00 giờ đi ngủ, vậy thời gian trước đó thì sao?"

Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Để lại cho anh."

"..."

"Em... Em là người có gia đình rồi."

"Còn là người rất đứng đắn." Lương Tây Văn thuận thế ngồi bên cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào lòng, Nguyễn Niệm ngồi trên đùi anh, cảm thấy ngữ điệu lúc anh nói mình đứng đắn không đúng cho lắm, Lương Tây Văn mắt nhìn thời gian biểu của cô, tay thì lại như có như không thăm dò, thỉnh thoảng còn vỗ eo, "Chỉ cho anh hai tiếng thôi hả?"

Nguyễn Niệm nghiêm túc đề nghị: "Chúng ta sắp đi làm lại rồi... Em không thể cứ mãi không có tinh thần như vậy, chúng ta sửa lại điều khoản, một tuần ba lần..."

Tay của Lương Tây Văn đi ra phía trước.

Nguyễn Niệm giả vờ bình thường: "Anh thấy sao?"

Bàn tay kia tiếp tục không yên phận.

Nguyễn Niệm vội giữ tay anh lại: " Lương Tây văn!"

Lương Tây Văn tỏ vẻ vô tội: "Vậy hai tháng nữa thực hành."

"Tại sao?"

"Sắp Tết rồi, em sẽ lại được nghỉ." Lương Tây Văn kề sát tai cô, "Anh nghe nói phúc lợi của công ty em rất tốt, nghỉ đông còn được hai tuần..."

...

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ kết hôn, Nguyễn Niệm quay lại đi làm, trong công ty chồng chất văn kiện cần dịch, thời gian này vô cùng bận rộn.

Nhưng chính vì vậy, Nguyễn Niệm mới nhận ra cuộc sống đã thay đổi.

17 giờ 30 là có thể tan làm, ngày xưa cuộc sống của Nguyễn Niệm không cần dìu già dắt trẻ, thế nên có thể ở công ty tăng ca đến 22 giờ.

Thời điểm đó cô rất mâu thuẫn với từ "nhà", có lẽ là do không muốn nhìn thấy Tằng Tử Di, có lẽ là do không muốn về nhà đối mặt với đống rác.

Bữa tối không đi quán ăn thì là gọi cơm hộp.

Ngày xưa ở cùng Tằng Tử Di, cô thật sự hận không thể ngủ ở công ty.

Còn lý do không trở mặt với Tằng Tử Di có lẽ là vì Tằng Tử Di luôn đăng trên mạng nói mình mắc bệnh trầm cảm, Nguyễn Niệm lại nhát gan, sợ chọc vào cô ta bản thân sẽ gặp phiền phức, vì thế cứ mắt nhắm mắt mở, cố gắng sống qua ngày như vậy.

Nhưng cuộc sống hiện giờ đã khác.

Nguyễn Niệm cũng bắt đầu phát hiện cuộc sống sau khi về nhà hạnh phúc thế nào.

Thời gian tan làm của Lương Tây Văn không cố định nhưng anh luôn giống trước đây luôn xuất hiện dưới công ty của Nguyễn Niệm vào 17 giờ 30, ở ghế phụ luôn luôn có một bó hoa.

Anh nói mình không biết ý nghĩa của các loài hoa, chỉ theo thói quen mua cho cô mà thôi.

Hôm kia là hoa hồng đỏ, hôm qua là hoa hồng phấn, hôm nay là hoa hồng champagne.

Nguyễn Niệm mở cửa lên xe, ôm hoa hồng ngửi ngửi: "Tối nay ăn gì vậy?"

"Ngày mai cuối tuần, có chuyện này phải hỏi ý em."

"Chuyện gì thế?"

"Mấy người kia từ sau khi kết hôn không gặp chúng ta, rủ chúng ta đi khu du lịch nên anh hỏi ý em." Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười, "Dù sao trong ngôi nhà gì trên giường dưới giường đều nghe em."

Nguyễn Niệm biết mặt mọi người, chỉ hỏi: "Diệp Phi có đi không?"

"Em nhớ Diệp Phi à?" Lương Tây Văn lạnh giọng, "Tự em đi hỏi Lê Tiện Nam đi."

Nguyễn Niệm mếu máo: "Vậy thì đi, dù sao em cũng bị nhà tư bản mấy anh áp bức hai tuần, cơ thể mỏng manh yếu đuối này cần được thả lỏng?"

"Mấy anh? Có cả anh à?" Lương Tây Văn khẽ cười, "Anh áp bức em chỗ nào?"

"Anh còn nói! Trong lúc em đang bận rộn với công việc anh còn năm lần một tuần..." Nguyễn Niệm tỏ thái độ kiên quyết, "Lần này tuyệt đối không được."

Lương Tây Văn chỉ đành nhường một bước: "Được, em cứ yên tâm ngâm suối nước nóng đi."

Lần này Lương Tây Văn thật sự có tính toán riêng.

Lê Tiện Nam có dẫn Diệp Phi tới nhưng lại lấy cớ nói Diệp Phi đang bận viết khóa luận, hiếm khi nghỉ ngơi tử tế, cứ giục cô ấy đi ngủ sớm.

Nguyễn Niệm dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lương Tây Văn, Lương Tây Văn tỏ ý không giúp được gì.

Diệp Phi nháy mắt, ra hiệu nói lát nữa sẽ tới tìm cô.

Lương Tây Văn nhìn hai cô gái ngầm trao đổi, không khỏi nở nụ cười nhưng vẫn làm bộ không thấy.

Thảo nào lần trước có người nói cả ngày Lê Tiện Nam đều đi kè kè Diệp Phi như bảo bối mang trên người vậy.

Khu du lịch này khá riêng tư, ngoại trừ những bể tắm lớn bên ngoài thì tất cả đều là biệt thự biệt lập, sau nhà còn có bể nước nóng riêng.

Nguyễn Niệm thay áo tắm đi ngâm nước nóng, thả lỏng cả người.

Lương Tây Văn ngồi ngay phía sau, xoa bóp bả vai cho cô.

Nguyễn Niệm ngửi thấy mùi huân hương trong không khí, tay anh hình như cũng có bôi chút tinh dầu, cô liền nhịn không được mà hỏi: "Anh làm gì đấy?"

"Không phải em nói bị nhà tư bản này áp bức sao, đang bồi tội với em đây." Lương Tây Văn đùa cô một chút rồi trả lời, "Tinh dầu phật thủ cam giúp giảm căng thẳng."

"Anh còn biết mát xa hả? Học ở đâu đấy?" Nguyễn Niệm nhắm mắt hưởng thụ, tinh dầu bôi lên vai vô cùng thoải mái, cộng thêm làn hơi của suối nước nóng, tay anh dùng sức vừa phải quả thật giúp cô thả lỏng giảm stress.

"Không nói cho em biết."

"Đã nói giữa vợ chồng không có bí mật mà."

Lương Tây Văn khẽ cười: "Em muốn nghe à?"

Trực giác mách bảo có gì đó không đúng, nhưng Nguyễn Niệm chẳng khác nào tờ giấy trắng, cứ thế mà nhảy xuống hố: "Sao lại không nói được?"

"Anh vốn định mỗi lần làm xong sẽ mát xa cho em, ai ngờ đâu lần nào em cũng ngủ mất, anh còn phải bế em đi tắm, lúc tắm xong, người nào đó đã ngủ say mất rồi."

"..." Nguyễn Niệm nóng mặt, hất nước vào anh.

"Không phải anh đang nghiêm túc mát xa cho em sao?"

Nguyễn Niệm hừ một tiếng, thả lỏng dựa vào lòng anh.

Lương Tây Văn cầm cánh tay cô lên xoa bóp, những lúc thế này hiếm khi đứng đắn nói: "Sau này nếu mệt thì cứ nói với anh, anh mát xa cho em."

Nguyễn Niệm lại hừ lạnh.

"Hừ cái gì, anh chỉ tốt với mỗi bảo bối này mà thôi."

Lương Tây Văn thoáng dùng sức, Nguyễn Niệm rên rỉ than đau.

Anh mới cười: "Còn giở tính trẻ con!"

Nguyễn Niệm nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của chồng mình, không thèm trả lời anh.

Lương Tây Văn tiếp tục xoa bóp tay cho cô, nhân tiện đưa đến bên môi hôm một cái: "Được rồi, sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa."

"Anh nói đấy."

"Ừ anh nói."

Nguyễn Niệm mừng thầm, hơi nghiêng người hôn anh một cái, cho dù đây không phải lần đầu cô thấy cơ thể của Lương Tây Văn nhưng bản thân vẫn không dời mắt đi được.

Lương Tây Văn chăm chú nhìn cô, tóc cô búi phía sau, có vài sợi ướt đẫm mềm mại dán lên má, dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt cô như vừa được nước tẩy sạch.

Nguyễn Niệm hôn anh một cái, cô cố ý hôn sâu, sau đó trước khi Lương Tây Văn có phản ứng đã vội đứng dậy.

"Phí khen thưởng anh, em đi tìm Diệp Phi đây, lát nữa nếu Lê Tiện Nam có tra hỏi thì anh nhớ yểm hộ em đấy!"

Lương Tây Văn bật cười, nhìn Nguyễn Niệm khoác khăn tắm chạy ra ngoài.

Mối quan hệ của Nguyễn Niệm và Diệp Phi chẳng khác nào như "chỉ hận gặp nhau quá muộn", ngày xưa Nguyễn Niệm cứ tưởng bản thân nhàm chán là vì không ai có cùng đề tài nói chuyện với cô, cô cũng không theo kịp tư duy của người ta, người ta không hiểu văn học lãng mạn, cô cũng không rành về những minh tinh đang nổi tiếng.

Mấy hôm trước Nguyễn Niệm thấy Diệp Phi đang hình than mấy quyển sách quá khó mua, trùng hợp Nguyễn Niệm lại có, vì thế liền nhân dịp này đưa cho Diệp Phi.

Hai người ngồi ở quầy bar ngoài trời uống nước trái cây.

Nguyễn Niệm hỏi Diệp Phi: "Sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau không, tôi cảm thấy mình khó khăn lắm mới gặp được một người bạn hợp tính như vậy."

Diệp Phi hơi do dự: "Một năm nữa có lẽ tôi phải đi học xa."

Nguyễn Niệm ngạc nhiên: "Đi đâu?"

Diệp Phi nói: "Chưa quyết định... Nhưng chắc là Cảng Thành."

"Vậy được, sau này nếu có thời gian tôi đi tìm cô, tôi dẫn Lương Tây Văn đi uống trà sữa, thuận tiện thăm cô nhé!"

Diệp Phi sửng sốt, cũng không ngờ bản thân lại vô cùng gặp được một người bạn đặc biệt thế này.

Sau đó Diệp Phi nói muốn về với Lê Tiện Nam, hai người tạm biệt, Nguyễn Niệm ở lại ngồi uống hết ly vải của mình.

Quầy bar ngoài trời này không có ai, gió đêm thổi qua rất thoải mái, Nguyễn Niệm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cứ tưởng là Lương Tây Văn tới tìm, nhưng quay đầu mới biết là không phải.

Hôm nay Lục Thiệu Lễ và Hạng Tinh Dật cũng tới, thậm chí có cả Marquis, nhưng chỉ có Lê Tiện Nam và Lương Tây Văn dẫn theo người nhà, hỏi người nhà của Marquis đâu thì Marquis không trả lời.

Nguyễn Niệm không biết rõ tình hình nhà người ta, Lục Thiệu Lễ chỉ nói một câu: "Có bà xã cậu đi theo cậu lại bị quản lý nữa."

Chỉ một câu như vậy liền xong chủ đề.

Nguyễn Niệm nhớ lại hôm gặp Tưởng Văn Y khi cùng Lương Tây Văn đưa Anne về, cô ấy có khuôn mặt đậm chất Á Đông, đường nét góc cạnh, làn da khỏe khoắn, tóc dài màu đen, khí chất mạnh mẽ, cực kỳ giống nữ minh tinh Hoa kiều Hollywood.

Nguyễn Niệm không ngờ lại gặp Tưởng Văn Y ở đây.

Một mình Tưởng Văn Y tới, tay còn cầm một chai rượu vang đỏ và một cái ly dài.

Nguyễn Niệm xấu hổ chào hỏi.

Tưởng Văn Y nhìn xung quanh thấy không có ai, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Niệm.

Nguyễn Niệm vội nói: "Chỉ có mình tôi ở đây, không có ai đâu."

Tưởng Văn Y rót một ly rượu vang: "Có thể nói chuyện với cô một chút không?"

Nguyễn Niệm gật đầu.

"Không quấy rầy cô là tốt, tôi chỉ cảm thấy mình rất khó mở lời làm thân với ai đó, nhưng nếu nói chuyện với người xa lạ thì có thể bớt thấy áp lực." Tưởng Văn Y hỏi cô, "Uống không?"

Nguyễn Niệm cầm ly nước trái cây của mình: "Tôi có rồi."

"Vẫn là cô nhóc." Tưởng Văn Y khẽ cười, "Tôi kết hôn đã gần bảy năm rồi, tôi và Marquis có một đứa con gái, mọi người đều nói vì tôi anh ấy đã từ bỏ quốc tịch tới Trung Quốc, anh ấy rất yêu tôi."

"..."

"Nhưng tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi có khoảng cách, khoảng cách này càng ngày càng lớn, sự từ bỏ vì tôi của anh ấy biến thành gánh nặng, tôi thường nghĩ hạn sử dụng của hôn nhân là bao lâu, có lẽ bảy năm, thất niên chi dương (1), tôi cũng từng nghĩ chúng tôi chưa chia tay liệu có phải vì chúng tôi đã có một đứa con chung hay không."

(1) Thất niên chi dương: chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy." Nguyễn Niệm nhớ lại lời Lục Thiệu Lễ nói và một vài lời đồn ở công ty, "Anh ấy hình như... Đối với cô rất tốt."

"Ai cũng nói vậy, nhưng hôn nhân của chúng tôi đã xảy ra vấn đề." Tưởng Văn Y nhàn nhạt nói, "Giống như mâu thuẫn không thể giải quyết, chúng tôi đều sẽ không nhượng bộ nhau, từng người tự giải quyết. Tôi không thích người nhà của anh ấy, còn anh ấy vào dịp lễ Giáng Sinh không thể không về thăm gia đình mình, anh ấy quá hiền, luôn muôn tôi và gia đình giải hòa, tôi không thích anh ấy can thiệp vào suy nghĩ của mình, anh ấy cho rằng tôi cũng đang can thiệp vào suy nghĩ của anh ấy, vì vấn đề nhỏ này... Cuộc hôn nhân của chúng tôi ngày càng rạn nứt."

"..."

"Tôi có cảm nhận hiện giờ anh ấy không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng cố nhịn không nhắc tới chuyện xưa, thật ra tôi rất muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này."

Nguyễn Niệm chỉ mới kết hôn, chưa từng nghĩ tới vấn đề cuộc hôn nhân này sẽ đi được bao xa, cô và Lương Tây Văn ở bên nhau quá tự nhiên, có lẽ vì ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã quá đơn giản, không có ép buộc, cũng không có so đo ai yêu nhiều hơn, càng không có từ chối hay khắc khẩu, trong cuộc hôn nhân này bọn họ chỉ là không có tình yêu quá đặc biệt.

"Tuy có thể tôi không có tư cách nói hôn nhân là gì, tôi mới kết hôn còn chưa đến hai tháng," Nguyễn Niệm nghĩ nghĩ, "Nhưng tôi cảm thấy không nhất thiết phải cùng đối phương đúng sai rõ ràng, nền tảng của hôn nhân là sự chung thủy, cả hai tôn trọng bao dung lẫn nhau thì mới có thể đi xa. Tôi nghĩ vẫn nên thẳng thắn với nhau chứ không phải là tranh giành thắng thua như trong trò chơi, chờ xem ai sẽ nhượng bộ trước."

Nguyễn Niệm bắt đầu nói năng loạn xạ.

Cô xấu hổ cắn môi: "Hôn nhân cũng không phải sự trói buộc, có lẽ cô nên thả lỏng một chút, hơn nữa... Nói thế nào nhỉ, nếu cô cảm thấy một nửa kia của cô vì cô mà ảnh hưởng tới cuộc sống của chính mình, có lẽ chia tay là lựa chọn không tệ."

...

Đến cuối cùng Tưởng Văn Y có hơi say, Nguyễn Niệm không biết phải làm sao, chỉ đành gọi điện cho Lương Tây Văn, Lương Tây Văn chạy tới, sau đó gọi cho Marquis.

Lúc ấy Marquis đang tìm Tưởng Văn Y khắp nơi, vừa thấy cô gái tựa vào quầy bar, liền nói một tràng thank god.

Sau đó anh đi tới bế Tưởng Văn Y lên, cảm ơn Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn: "Tôi đưa cô ấy về trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Xung quanh lần nữa an tĩnh.

Lương Tây Văn nhìn Nguyễn Niệm khoác khăn tay, lại thoáng nhìn quầy bar phía sau có một chai rượu vang đỏ đã hết, liền liếc nhìn Nguyễn Niệm.

Nguyễn Niệm tự giác nói: "Em chỉ uống nước trái cây không uống rượu, khi nãy em nói chuyện với Diệp Phi xong thì gặp cô ấy."

Lúc này Lương Tây Văn mới yên tâm, mỗi lần Nguyễn Niệm uống rượu xong, sự việc luôn phá triển theo hướng lên giường.

Lương Tây Văn dẫn cô tới đây thật sự để cô giải tỏa căng thẳng.

Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đứng nhìn Marquis xách giày cao gót bế Tưởng Văn Y đi.

Nguyễn Niệm hỏi anh: "Bọn họ sẽ không ly hôn chứ?"

"Sao lại lo vấn đề này hả?"

"Bọn họ kết hôn bảy năm, còn có một cô con gái... Chắc là sẽ không dễ dàng ly hôn đâu nhỉ?"

Lương Tây Văn không biết sao cô lại suy nghĩ việc nói, nói chắc là không, "Đi thôi, định ở đây bi xuân thương thu hả?"

Nguyễn Niệm nắm tay Lương Tây Văn, tâm trạng không ổn lắm.

Hình như đa số người kết hôn đều thế, không tính những cặp kết thúc vì phản bội, phần đông là vì hai người càng ngày càng không có tiếng nói chung, không nhường nhịn nhau, vết nứt dần biến thành vực thẳm. Có người sẽ ly hôn, có người cố chịu vì con cái, cuối cùng hôn nhân thật sự biến thành nấm mồ của tình yêu.

"Lương Tây Văn, thật sự có thất niên chi dương sao?" Nguyễn Niệm hỏi một câu không đầu không đuôi.

Lương Tây Văn nắm chặt tay cô: "Nói thật, anh không nghĩ đây là thất niên chi dương."

Nguyễn Niệm nghiêng đầu hỏi anh: "Thế anh nghĩ đó là gì?"

"Bảy năm chỉ là một khoảng thời gian, bảy năm trước em mới 23 tuổi, thế nên em có thể dùng cách như vậy để yêu, bảy năm sau em đã 30 tuổi, có lẽ một vài quan điểm của em sẽ thay đổi, nhưng anh vẫn lớn hơn em mười tuổi, vẫn sẽ nhân nhượng bao dung sự thay đổi của em, bởi vì anh không hề muốn hôn nhân của chúng ta vì thời gian mà bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh."

"..."

"Anh chỉ có cảm giác mỗi ngày tỉnh dậy anh đều rất yêu em. Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề con cái, tất cả đều thuận theo tự nhiên, dù sau này chúng ta có con, con cái cũng không phải là ràng buộc duy nhất trong cuộc hôn nhân của chúng ta, yêu mới đúng."

"..."

"Có yêu hay không không phải do thời gian kết luận, nếu nhất thiết phải dùng một câu để hình dung, vậy thì thời gian chỉ là quá trình chứng minh, yêu em là đáp án duy nhất."

Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh: "Em sẽ ghi tạc trong lòng."

Lương Tây Văn cười cười: "Ghi tạc thì tốt. Có chuyện gì chúng ta cứ nói với nhau, đừng có một mình suy nghĩ bậy bạ."

Nguyễn Niệm gật đầu, đột nhiên duỗi tay ôm anh: "Còn mấy bước nữa nhưng em không muốn đi."

"Muốn bế em về hả?"

Nguyễn Niệm nghĩ nghĩ: "Anh cõng em là được rồi."

Lương Tây Văn đương nhiên tình nguyện,

Nguyễn Niệm tựa vào lưng Lương Tây Văn, cúi người thì thầm bên tai anh: "Em vui lắm."

"Vui cái gì?"

"Chỉ cần nghĩ đến việc kết hôn với anh là đã thấy vui, chỉ vì anh thôi."

Lương Tây Văn bật cười, thì ra bản thân cũng có thể trở thành lý do làm cô vui vẻ.

"Lương Tây Văn, có phải thỉnh thoảng em rất ấu trĩ không. Em hình như cũng nên trưởng thành một chút."

"Cứ là chính mình là được, có thể nào anh vẫn đều yêu em."

Nguyễn Niệm giơ tay xoa mặt anh: "Anh có thế nào em cũng yêu anh, em cũng sẽ học cách mỗi ngày đều yêu anh."

"Học thế nào?" Lương Tây Văn chủ động, "Toàn là anh chủ động, hay là em đêm nay chủ động đi?"

Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Đã nói là..."

"Ừ, đã nói rồi, mà phải xem em nhịn được không."

Nguyễn Niệm tin chắc bản thân sẽ không bị nam sắc dụ hoặc, vì thế tắm rửa xong cô liền lên giường muốn đi ngủ.

Kết quả Lương Tây Văn cầm một chai tinh dầu tới: "Có cần anh mát xa vài không?"

Nguyễn Niệm thầm nghĩ cũng nên hưởng thụ, vì thế cởi dây lưng áo ngủ, nằm sấp trên giường.

Lúc đầu Lương Tây Văn xoa bóp cho cô rất đứng đắn, mệt nhọc mấy ngày nay của cô cũng dần giảm bớt, sau đó tay anh theo sống lưng trần trụi chậm rãi trượt xuống dưới.

Tinh dầu trong lòng bàn tay anh nóng lên.

Rất nhẹ nhàng, rất thư thái.

Cuối cùng tay anh dừng lại ở eo cô, không ngừng vuốt ve.

"Có đau không?"

"Eo không đau?"

Như được đáp án vừa lòng, tay Lương Tây Văn tiếp tục di chuyển.

Trước khi đến đây Nguyễn Niệm quên mang theo quần lót để thay, lúc ấy Lương Tây Văn bảo cô bỏ vào túi nhưng mới quay đầu cô đã quên mất.

Vì thế cô chỉ đành mua ở khu du lịch, hơn nữa còn giao cho Lương Tây Văn.

Kết quả không biết anh cố ý hay vô tình, lại đi mua quần lót cột dây, nói là thay đổi phong cách cho cô.

Nguyễn Niệm còn mắng đồ lót ngày thường của mình đáng yêu, đổi phong cách gì chứ, hơn nữa cũng đâu mặc ra ngoài đường để người ta xem.

Bây giờ Nguyễn Niệm mới hiểu ý nghĩa của nó.

Lương Tây Văn móc tay một cái.

Nút thắt liền cởi ra.

Thần kinh Nguyễn Niệm căng chặt.

Lương Tây Văn lấy khăn giấy lau khô tinh dầu trên sống lưng cô.

Nguyễn Niệm vùi đầu vào gối.


Lương Tây Văn vô cùng kiên nhẫn, nhẹ nhàng chơi đùa với tóc cô.


Anh khẽ cười, dường như đã phát hiện cô đang cố nhịn.


Anh tắt đèn, nằm xuống bên cạnh, thoáng nghiêng người, nhích lại bên cô càng lúc càng gật.


"Bảo bối, em đang cố nhịn à?"


Tác giả:

Lúc đứng đắn Lương Tây Văn sẽ gọi Niệm Niệm, lúc không đứng đắn sẽ gọi bảo bối.

Nguyễn Niệm: A...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK