Cuộc sống của Nguyễn Niệm hết sức đơn giản, thậm chí không có lấy một người bạn học.
Nói về thời học sinh sao, bố mẹ cho cô học ngôi trường tốt nhất, sau đó thi vào cấp ba, thành tích của cô nằm trong top mười, không tốt cũng không xấu, cô chỉ nhớ bản thân khi đó rất bận, chỉ có đi học, tan học, ôn tập, sau đó cuối tuần đi học bù.
Lên đại học, chuyên ngành của cô khá bận, cũng không có thời gian để giải trí, ngoại trừ bạn cùng phòng thì cô không có bạn bè gì. Thời gian đó cô không liên lạc với bạn cấp ba, bạn đại học lại không thân với ai, cô cũng không mở lòng đi kết giao bạn mới, vì thế mối quan hệ khá hạn hẹp.
Rồi đến lúc đi làm thì cứ sáng chín giờ lên công ty chiều năm giờ về, thỉnh thoảng phải tăng ca, lúc nhàn hạ chỉ muốn ở nhà ngủ bù, xem phim, chơi game.
Cô cảm thấy bản thân như bị gò ép trong một khuôn khổ, nói văn vẻ là khuyết thiếu linh hồn, nói thẳng ra là không có ý chỉ tiến thủ.
Quý Sương không muốn cô như vậy, nhưng công việc của chính bà cũng rất nhiều, liên tục ra nước ngoài công tác, tay không duỗi đến cuộc sống của cô, không có thời gian sức lực quản lý cô.
Cho nên sau khi lễ phép chào hỏi Lương Tây Văn xong, Nguyễn Niệm vô cùng xấu hổ.
Lương Tây Văn đi trước, cô theo sau.
Trong biệt thự quả nhiên như cô đoán, thiết kế trang hoàng theo kiểu Trung cổ, màu sắc lấy màu của gỗ và vàng nhạt làm chủ động, mọi chi tiết đều để lộ sự tao nhã lịch sự, trên tường treo toàn tranh thủy mặc và thư pháp, cửa sổ làm bằng gỗ, trên tủ đặt bình sứ men xanh, bên trong cắm một gốc hoa hải đường đỏ rực đang nở rộ.
Hiếm thấy hơn là trong nhà thế mà cũng có thủy cảnh, dòng nước trong xanh yên tĩnh ào ạt như trung hòa căn nhà đơn điệu, thỉnh thoảng có mấy con cá bơi qua bơi lại càng khiến căn phòng quá lạnh lẽo này thêm sinh động.
Trên bàn gỗ có trải giấy Tuyên Thành và bảng chữ mẫu, bút lông được treo trên giá theo quy tắc.
Trong nhà thậm chí không có bất kỳ đồ công nghệ nào, không có TV, không có phương tiện giải trí.
Bầu không khí tràn ngập hương gỗ, mát lạnh nhẹ nhàng.
Sau khi theo Lương Tây Lương vào nhà, Nguyễn Niệm đứng yên trong phòng khách, hay tay cầm giỏ xách, không biết bây giờ nên làm gì, nói gì.
Không phải cô cảm thấy không được tự nhiên, mà là căng thẳng theo bản năng.
Vì tính chất công việc, trước khi nói gì cô đều suy nghĩ thật kỹ, thậm chí phải dự đoán xem đối phương sẽ trả lời thế nào.
Ngay lúc Nguyễn Niệm đang rối rắm, Lương Tây Văn bưng khay gỗ tới, bên trên có chén trà sẫm màu và ấm trà màu xanh biếc.
Lương Tây Văn đặt chúng lên bàn trà: "Không biết nên chiêu đãi em thế nào nên pha một ấm trà, trước mắt trong nhà chỉ có thứ này thôi. Lát nữa tôi phải ra ngoài, em cứ nghỉ ngơi ở đây... Trên tầng hai ngoại trừ căn phòng đầu tiên là phòng ngủ của tôi, những phòng còn lại đều dành cho khách, em cứ tự nhiên."
"Vâng." Nguyễn Niệm gật đầu.
Lương Tây Văn đứng ở bên bàn trà.
Lại mấy giây an tĩnh quỷ dị nhưng cô không hề thấy khó chịu, có lẽ hương gỗ nhàn nhạt khiến căn phòng ấm lên, hoặc là vì Lương Tây Văn đứng ngay trước mặt cô.
Khí chất của cô có thể nói là vượt qua mọi sức công kích, vừa ôn hòa lại khiêm tốt.
Mà sự lạnh lẽo và đạm mạc hình như cũng có một phong cách riêng, như là... Chỉ vì anh ít nói thôi.
Hoặc là do kết hợp với phong cách nơi này, nếu phong cách ở đây có thể phản ánh tính cách chủ nhân của nó, vậy hẳn rất cô độc, nhưng lại có khí chất phong nhã bi năm tháng lắng đọng.
Không hề khiến người ta thấy phản cảm hay khủng hoảng.
Lương Tây Văn đứng đó như đang chờ cô trả lời.
Trong mấy giây ngắn ngủi này, chi tiết cô có thể bắt giữ quá ít.
Ví dụ như sau tây trang phía trong áo khoác của anh là sợi dây chuyền trong nước không thường thấy, bên trên hình như có đính một viên kim cương cho nên phát ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn trong phòng.
Ví dụ như bề ngoài của Lương Tây Văn không có khuyết điểm nào, lông mày cao, mắt đẹp và sâu, nếp gấp mí mắt giữ nét quyến rũ tự nhiên nhất của người phương Đông, sống mũi thẳng, ngũ quan xuất sắc.
Thỉnh thoảng Lương Hách Khiêm có nhắc tới Lương Tây Văn, cô chỉ biết Lương Tây Văn hơn ba mươi tuổi, chỉ biết Lương Tây Văn rất có sự nghiệp.
Ví dụ như đôi mắt bình tĩnh của Lương Tây Văn mang đến cảm giác sâu sắc, một sự yên tĩnh cất giấu cảm xúc thật sự, giống như đang nhìn cô, lại như đang nhìn chằm chằm bình hoa sau lưng cô đến xuất thần.
"À..." Nguyễn Niệm lắp bắp, "Em..."
"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải ra ngoài rồi." Lương Tây Văn khẽ cười, "Không cần khách sáo như vậy."
"Làm phiền anh." Nguyễn Niệm câu nệ gật đầu, "Em sẽ không làm xáo trộn nơi này."
"Không sao." Anh cười nhẹ, ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Anh cầm chìa khóa rồi ra ngoài, tới cửa bỗng dừng lại.
Nguyễn Niệm vẫn đứng yên ở đó.
Lương Tây Văn hất cằm ra hiệu với cô: "Thập Nhất... Nó sẽ vào từ cửa hông, nó không sủa đâu, tôi cho nó ăn rồi, em không cần lo lắng về nó."
"À, vâng." Nguyễn Niệm gật đầu, chủ động nói, "Anh Lương, ngủ ngon. Còn nữa... Cảm ơn anh."
Lương Tây Văn mỉm cười, cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Ánh mắt Nguyễn Niệm dõi theo anh, nhìn anh đi qua hành lang, dưới ánh đèn lay động, bóng của người đàn ông in lên cửa sổ, cổ kính mà lạnh lẽo.
Anh hơi khom người, con chó kia vẫy đuôi chạy tới, anh duỗi tay sờ đầu nó, nó liền ngoan ngoãn ngồi xuống đất.
Dưới ánh trăng, bàn tay người đàn ông khá cân đối, gầy gò và mạnh mẽ, các đốt ngón tay thon dài.
Cô vội nhìn sang chỗ khác. Lương Tây Văn ở lại trong sân không lâu, rất nhanh ở ngoài truyền tới tiếng khởi động xe, bả vai căng chặt của cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng, vội lấy di động ra... Kỳ thật ngoại trừ công việc, có lẽ cũng không có ai tìm cô.
Bây giờ là 19:30, đối với một người có cuộc sống buồn tẻ như cô đúng là thời điểm xấu hổ.
Có lẽ Tằng Tử Di chưa tỉnh, chưa trả lời tin nhắn của cô.
Buồn chán lướt Wechat, có một vài động thái.
Lương Hách Khiêm gửi định vị ở một khách sạn quốc tế, ảnh chụp hơi mờ, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác bình thường màu đen, vai rộng chân dài, đúng hình tượng cậu ấm tản mạn không đứng đắn, xứng với mấy chữ: Đẹp trai nhưng nông cạn.
Có người vào bình luận: Ở đâu đấy?
Lương Hách Khiêm trả lời: Cười đi, không phải đăng cho cậu xem, OK?
Cô muốn ấn like lại thấy không cần thiết, lướt đi.
Đồng nghiệp tăng ca đăng hình, bạn học cũ check-in hẹn hò...
Kéo xuống nữa...
Hiếm khi Quý Sương đăng hình, nói là gặp bạn bè cũ, những người có trong tấm ảnh đều là những khuôn mặt thỉnh thoảng có thể thấy trên TV.
Trong ảnh Quý Sương mỉm cười dịu dàng. Nguyễn Niệm nhấp vào tấm ảnh, nhìn mấy giây. Tình cảm cô dành cho Quý Sương rất phức tạp, họ là mẹ con, Quý Sương cho cô cuộc sống tốt nhất, nhưng cô luôn cảm thấy giữa hai người luôn có khoảng cách.
Cô thậm chí không dám chắc khoảng cách này có từ khi nào... Là khi đại học, hay lúc tốt nghiệp đại học đây?
Trong mắt người ngoài cô là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, hào quang của Quý Sương quá lớn nên thỉnh thoảng khiến Nguyễn Niệm cảm thấy bản thân hệt như hàng mỹ nghệ sản xuất theo dây chuyền chỉ vì thân phận của ba mẹ cô mà cô mới có thể đi về phía trước.
Chỉ mấy phút Nguyễn Niệm đã lướt xong Wechat xong, bắt đầu hối hận bản thân không mang theo sổ ghi chép, ít nhất có thể bù đầu vào làm việc, nhưng hôm nay vì sự sắp xếp của Quý Sương, ngoại trừ túi xách cô không mang theo gì cả.
Căn phòng này quá trống trại, Nguyễn Niệm không có việc gì làm, chỉ đành ôm di động tựa vào sô pha xem các video ngắn.
Eo cô hơi đau, không phải vì mệt mà là mỗi lần tới gần kỳ sinh lý, eo luôn đau trước, nhưng kỳ sinh lý của cô không hề cố định, trước đây lúc nào cũng luôn mang theo băng vệ sinh, nhưng hôm nay nghe theo Quý Sương, cộng thêm việc trong túi xách không có gì, lúc đi ngang 771 lại không thể để Lương Hách Khiêm chờ, trước mắt chỉ mong kỳ sinh lý không tới vào hôm nay.
Thời gian còn sớm, Nguyễn Niệm chỉ có thể cố gắng ngồi xem di động, dù sao đây cũng là nhà người ngoài, không thể quá tự nhiên, cô xem lại các văn kiện, đánh dấu những chỗ cần kiểm tra đối chiếu, đến lúc rã rời mới đứng dậy.
Phải thừa nhận cô rất thích nét độc đáo của nơi này, có cảm giác yên tĩnh thư thái khi ẩn cư trong núi rừng, cô đi dạo đến bên cửa sổ, dừng lại trước bàn gỗ đàn hương ở một góc phòng khách.
Thước chặn đè lên giấy Tuyên Thành, bảng chữ mẫu mở ra, bên trong là Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi.
Ở bên còn lại của bàn là những mẫu chữ được gấp chỉnh tề, trên giấy Tuyên Thành mơ hồ để lộ chữ viết.
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Niệm cảm thấy hết sức kỳ diệu.
Lương Tây Văn hình như không giống cô tưởng tượng.
Nguyễn Niệm cố gắng lắm chỉ mới 21:00, cô không muốn ngủ sớm nên ngồi vào ghế đung đưa tiếp tục xem di động, cơn buồn ngủ ập tới, trước một giây thiếp đi cô còn đang nghĩ chỉ ngủ nửa tiếng rồi dậy đi rửa mặt đi ngủ, sau đó sáng mang về nhà rồi đi làm...
Nguyễn Niệm tưởng bản thân chỉ ngủ nửa tiếng.
Đến khi tỉnh lại, bụng hơi khó chịu, trán ướt đẫm mồ hôi, đèn trần phòng khách đã tắt, chỉ còn lại một trản đèn nhỏ bên cửa sổ.
Trên người cô không biết từ khi nào đã có thêm một cái chăn, trên bàn lùn bên ghế có một hộp thuốc giảm đau, một túi... Băng vệ sinh, ngay bên cạnh còn có tờ danh thiếp, là tên Lương Tây Văn và một dãy số.
Cạnh ghế còn có một cái túi mua hàng và một hộp giày, nhãn hiệu đắt tiền, thoạt nhìn là... Quần áo của nữ?"
Nguyễn Niệm cứng đờ, không khỏi trở nên mờ mịt.
Cô nhìn chằm chằm mấy thứ đó, trong tầm mắt đột nhiên có một bàn tay xuất hiện, anh nhẹ nhàng đặt ly nước ấm xuống, duỗi tay mở bình giữ nhiệt, trong không khí tràn ngập sương mù.
"Em tỉnh rồi?" Lương Tây Văn dịu dàng hỏi. Hình như anh không biết nên nói từ chỗ nào, đành khiêm tốn giải thích, "Tôi vốn nghĩ đêm nay em sẽ ở đây, định về lấy đồ rồi ra khách sạn ngủ một đêm, không ngờ em lại ngủ ở phòng khách... Cái này... Trong nhà không có mấy thứ này nên tôi đến tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi ở ngoại ô mua, nếu em còn cần gì mà không tiện nói trực tiếp, em có thể nhắn tin cho tôi."
"A..." Nguyễn Niệm cuống quít ngồi bật dậy, trái tim đập loạn nhịp.
"Tôi lên lầu trước." Lương Tây Văn chỉ tờ danh thiếp trên bàn, vẫn duy trì khoảng cách lịch sự khách sáo, "Nếu em ngại thì có thể nhắn tin cho tôi."
Mặt Nguyễn Niệm nóng rực, chỉ biết trơ mắt nhìn Lương Tây Văn lên lầu, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt. Hôm nay vì buổi hẹn với Quý Sương, cô mặc sườn xám màu trắng khá mỏng, tóc chỉ buộc nửa chừng, là kiểu dáng nhẹ nhàng thanh lịch mà người lớn thích.
Bây giờ, màu đỏ chói mắt kia đã dính lên đệm, cô ảo não vạn phần, vội tháo chiếc đệm ra đặt lên bàn, sau đó ngây ngốc nhìn túi đồ...
Bên trong là một cái áo len màu trắng, một cái quần âu màu be và một đôi giày bệt.
Cô cầm túi, ngập ngừng nhìn lên lầu.
Cảm giác lúc này hết sức phức tạp, mỗi hành động của anh không biết là sự mỉa mai hay ân cần không nói rõ được.
Cô không dám ngờ Lương Tây Văn vừa trở về đã thấy hình ảnh xấu hổ như vậy không những không bực bội, ngược lại còn đi mua đồ cho cô, từ đồ dùng cá nhân đến quần áo mới, cô thật sự không hiểu nổi sao Lương Tây Văn có thể làm được.
Lần đầu đến nhà người ta đã gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho người ta.
Huống chi đó là một người đàn ông trưởng thành.