Nguyễn Niệm luống cuống chạy vào toilet, cởi cái váy bị bẩn ra, tính nhét cả bộ đêm vào túi đồ, sau đó ra ngoài nhìn di động, không khỏi hoảng sợ, đã 1:00 sáng.
Nguyễn Niệm đứng ngây ngốc trong phòng khách, cô cảm thấy mình nên đi xin lỗi Lương Tây Văn, nhưng lại do dự không biết có nên lên lầu tìm anh hay không.
Vì thế cô cầm danh thiếp trên bàn, tự hỏi một phút, cuối cùng cầm di động nhắn cho anh một tin: Tôi thay xong rồi, cảm ơn anh, đúng là phiền quá.
Nhắn xong, cô định chờ Lương Tây Văn trả lời.
Dù sao... Lần đầu tiên đến nhà người ta đã làm ra chuyện này thật sự quá xấu hổ.
Lương Tây văn không lập tức trả lời, Nguyễn Niệm không dám ngồi nữa, cứ sững sờ đứng đó, đầu óc mơ màng, nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là hành vi của mình hôm nay quá xúc phạm người ta, mau chóng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện giờ là 1:00 sáng, cô không biết mình có thể đi đâu, muốn đến khách sạn ở tạm lại không có chứng minh thư.
Về nhà có lẽ là cách tốt nhất, cô đoán Quý Sương chắc chắn đang ở nhà, nhưng lại không chắc bố có ở nhà hay không, quan hệ trong gia đình cô rất khó miêu tả, rõ ràng ba mẹ không ly hôn, bố rất tốt, mẹ cũng rất tốt, nhưng bầu không khí trong nhà lại hết sức nặng nề.
Mỗi lần đến kỳ sinh lý Nguyễn Niệm eo đau bụng đau, không đến đường cùng, cô chắc chắn không về, dọn khỏi ngôi nhà nó với cô là sự giải thoát tinh thần khó có được.
Cho dù cuộc sống hiện tại của cô không hoàn toàn được như ý nhưng cô vẫn thấy tự do.
Nguyễn Niệm cảm thấy mọi việc đêm nay phát triển theo hướng quá hoang đường.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên man, trên lầu truyền tới tiếng mở cửa, rất nhỏ lúc hoàn hồn thì thấy con chó đang ở góc phòng khách.
Nguyễn Niệm đi qua xem, bên bàn gỗ đàn có một bếp lò pha lê, cạnh ánh lửa, con Border Collie đang nằm dưới đất, hai tai giật giật, ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó hừ hừ hai tiếng.
Lúc này cô mới phát hiện Lương Tây Văn đã ra khỏi phòng, đang đứng ở lan can lầu hai, nơi đó dùng đèn tường kiểu Trung cổ, ánh đèn màu vàng ấm áp, trên tường còn treo ít bức thư pháp, còn anh đang đứng chống tay ở lan can, áo khoác đã cởi ra, áo sơ mi màu trắng cài nút cẩn thận, mặt dây chuyền được cất vào trong, quần tây Napoli gọn gàng.
Cô nheo mắt nhìn ánh sáng phản chiếu từ đồng hồ đeo tay của anh.
"Tôi xuống được không?" Anh lên tiếng hỏi.
Nguyễn Niệm đỏ mặt, gật đầu. Chờ anh xuống, cô hoảng loạn không biết phải giải thích từ chỗ nào: "Xin lỗi anh Lương, tôi không ngờ... Đệm đó để tôi mang đi, tôi sẽ mang ra tiệm giặt ủi kêu người ta giặt sạch cho anh hoặc là mua cho anh cái mớ..."
"Tôi..." Đúng lúc Lương Tây Văn cũng muốn nói chuyện, Nguyễn Niệm đã nói một hơi ngắt lời anh.
Anh thoáng kinh ngạc.
Nguyễn Niệm càng xấu hổ: "Xin lỗi... Anh nói đi."
Lương Tây Văn lắc đầu, hình như cũng khó xử: "Tôi định nói có phải tôi đã hơi lỗ mãng không."
Nguyễn Niệm sửng sốt, vội nói: "Không có không có!"
Đầu óc cô xoay chuyển một hồi, không biết sao anh lại nói mình lỗ mãng. Lương Tây Văn giải thích: "Thật ra tôi về hơn một tiếng rồi."
"Hả?" Nguyễn Niệm ngây ra, mọi việc tối này hình như đều phát triển theo hướng "ngoài ý muốn".
"Tôi thấy em ngủ rồi, cửa sổ chưa chắc cản được gió, sợ em bị cảm nên tôi đi lấy chăn, quay lại thì thấy em xoay người, tôi bất cẩn nhìn thấy, định chờ em tỉnh lại sẽ bảo em tự xử lý lại sợ em thấy xấu hổ... Cho nên tự mình quyết định, xin lỗi, hơi lỗ mãng rồi." Lương Tây Văn xấu hổ giải thích, "Dù gì cũng là bạn của Hách Khiêm, về tình về lý tôi đều phải quan tâm."
Nguyễn Niệm căng thẳng đứng yên một chỗ, tay chạm mặt bàn, móng tay cọ cọ qua những chỗ lồi lõm.
Ngữ điệu của Lương Tây Văn rất đều, anh có vẻ không như kiểu người "chỉ màng công việc không quan tâm ai" mà Lương Hách Khiêm miêu tả, thậm chí còn quá khách sáo, cho nên trong trường hợp nào đó trông quá lạnh lùng.
Hoặc là...
Nguyễn Niệm chuyển hướng suy nghĩ.
Cô có một thói quen không tốt chính là mỗi lần sắp bị hiểu lầm đều giải thích không ngừng, thật ra đều do cô ngại xã giao, muốn duy trì khoảng cách phù hợp với đối phương, cô không thích bị hiểu lầm.
Tại khoảnh khắc này, cô hình như tìm được sự "đồng cảm".
Có phải Lương Tây Văn cũng giống cô không?
Có điều vừa nghĩ vậy, Nguyễn Niệm lại cảm thấy ý tưởng này quá vớ vẫn, nhưng cô là người tin vào trực giác ban đầu, ví dụ như có thể thân thiết với ai hay không, cô thường hay từ lần gặp đầu tiên đưa ra phán đoán.
Cô không bài xích Lương Tây Văn, thậm chí có hơi tò mò.
"Bây giờ tôi ra ngoài, khách sạn có phòng cho tôi rồi." Lương Tây Văn khách sáo, "Em đi ngủ đi, nếu cần mua gì khác có thể nhắn tin cho tôi."
"Không cần không cần." Nguyễn Niệm túng quẫn, "Đây là nhà anh, anh nên tự nhiên mới đúng, tôi chỉ xin ngủ ở phòng khách một đêm, sáng mai 8:00 tôi đi rồi, nếu anh để bụng thì tôi nghĩ cách khác."
"Không sao, vậy em nghỉ ngơi sớm đi." Lương Tây Văn lễ phép gật đầu, lại nói, "Cái đệm kia... Em không cần mang đi giặt đâu, tôi còn có cái dự phòng."
Nguyễn Niệm bối rối vò tay, Lương Tây Văn đứng yên một hồi dường như đang xác nhận xem cô còn cần gì không, cô ho một tiếng: "Vậy tôi... Đi ngủ đây."
Còn chưa nói xong...
Bụng cô bỗng kêu lộc cộc. Khoảnh khắc đó, Nguyễn Niệm nhắm mắt lại, cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày xấu hổ nhất trong đời mình, thậm chí còn tệ hại hơn lúc nhỏ đi chúc tết Quý Sương bắt cô biểu diễn tiết mục.
Lương Tây Văn chỉ khẽ cười, tìm cái bậc thang cho cô bước xuống: "Không dám giấu em, tôi mới đi xã giao về, trên bữa tiệc còn chưa ăn gì."
Anh tạm dừng một giây.
"Nếu em không ngại, có thể cùng ăn." Lương Tây Văn nói, "Có ăn kiêng thì nói với tôi."
Nguyễn Niệm đúng là đói bụng, trong đầu tự hỏi mấy giây, Tây Giao Đàn Cung này tấc đất tấc vàng có lẽ không đến mức không có nhà hàng khuya, nhưng mỗi lần đều phải xếp hàng hoặc đặt trước.
Cô cũng không tiện ké cơm nhà người ta mà không làm gì, vì thế chủ động đề nghị: "Tôi không ăn kiêng, hay là để tôi hỗ trợ nhé?"
Dù gì quan hệ của Quý Sương và Lương Tây Văn rất tốt, cô không thể làm Quý Sương mất mặt.
Quý Sương luôn nói cô phải có bộ dáng của tiểu thư khuê các.
"Em đang không khỏe hay là cứ nghỉ ngơi đi, chỉ mười phút thôi." Lương Tây Văn từ chối khéo.
Nguyễn Niệm sờ mũi, không dám ngồi nữa, thầm cảm ơn trời đất. Thấy chủ nhân đã đi, Thập Nhất đứng dậy vẫy đuôi, cảnh giác nhìn Nguyễn Niệm, thử lại ngửi ngửi thăm dò.
Nguyễn Niệm cúi người vươn tay.
Border Collie không phổ biến lắm, trên người trên mảng lông màu xám có lấm tấm màu đen, thảo nào nó ai cũng bảo nó là thiên thạch.
Cô lặng lẽ nhìn về hướng bếp.
Lương Tây Văn cởi tây trang ra, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng ngay ngắn, anh thoáng vén cổ tay áo lên, đường cong cổ tay cực kỳ đẹp, đồng hồ kim loại phản xạ anh sáng, bóng dáng của người đàn ông không có cách nào dùng từ ngữ để diễn tả, vừa gợi cảm vừa có khí chất, hết sức mê người.
Thoạt nhìn là người đàn ông của gia đình.
Nguyễn Niệm suy nghĩ vu vơ, cúi đầu chơi với Thập Nhất, nhưng Thập Nhất không thân với cô, rũ tai bỏ vào bếp, thấy chủ nhân không để ý tới mình, nó liền ghé vào cửa phòng bếp chờ Lương Tây Văn.
"Anh... Thường xuyên tự nấu cơm à?" Nguyễn Niệm cũng xuống bếp, tìm chủ đề nói chuyện, "Lương Hách Khiêm nói anh không thường hay về nhà."
"Ừ, tôi không quen có dì giúp việc ở nhà." Lương Tây Văn rất kiên nhẫn, "Trước đây ở nước ngoài, năm nay mới quyết định về nước, lúc không cần phải đi xã giao tôi đều ở nhà."
Lương Tây Văn lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, Nguyễn Niệm nhìn tủ lạnh, không khỏi kinh ngạc.
Tất cả nguyên liệu trong tủ lạnh đều được xếp vào hộp hoặc túi giữ tươi một cách ngay ngắn sạch sẽ.
"Tôi có thói quen tự nấu ăn từ hồi ở nước ngoài." Lương Tây Văn giải thích.
"Anh... Không giống tưởng tượng của tôi." Nguyễn Niệm căng da đầu nói tiếp, thật ra cô không bài xích nói chuyện với anh, chỉ sợ mình không tìm được tiếng nói chung với người ta, vô tình làm người ta không vui, "Lương Hách Khiêm từng nói anh là người cuồng công việc."
"Hầu như mọi người đều nói như thế." Lương Tây Văn cầm chén sứ màu trắng, đập quả trứng gà vào rồi đánh tan, sau đó điều chỉnh nhiệt độ nấu nước, nửa đùa nửa thật, "Người cuồng công việc cũng cần cuộc sống an tĩnh."
Nguyễn Niệm bội phục.
Nhưng cũng thấy hỗ thẹn.
Ngày nào đi làm cô cũng như con cá mặn, công ty có căn tin, nhưng phải xếp hàng, cô tham mấy phút ngủ lười nên sáng nào cũng mua cơm nắm và sữa đậu nành ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu rồi vội chạy tới ga tàu điện ngầm, đi làm tăng ca. Còn Tằng Tử Di luôn khiến căn phòng trở nên lộn xộn, cô hình như không có thời gian an tĩnh thật sự.
Nguyễn Niệm đứng sững sờ trong phòng bếp.
Lương Tây Văn đứng chờ, nghiêng đầu nhìn cô: "Nghĩ gì đấy?"
"Thật hâm mộ anh." Nguyễn Niệm bày tỏ chân thành, "Tôi cảm thấy anh rất biết cách sống."
Lương Tây Văn chỉ cười cười. Bữa khuya đã làm xong, cô đi rửa tay, lúc trở về đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Bàn ăn nhà Lương Tây Văn đặt ngay cửa sổ, phía sau là hàng loạt tủ, bên trong đựng đầy đồ dùng pha lê lấp lánh.
Canh trứng tỏa hương thơm.
Còn có một đĩa dưa trộm giấm, chua ngọt khai vị.
Trên đĩa sứ màu xanh nhạt có mấy cái bánh, nào là bánh hạt nhân, bánh hoa sen, nào là bánh hải đường, bánh hoa quế.
"Lúc về nhà tổ, bà nội cho tôi." Lương Tây Văn đưa đũa muỗng cho cô, "Tôi không thích đồ ngọt nhưng đoán là con gái các em sẽ rất thích."
"Anh Lương, hôm nay thật sự làm phiền anh rồi." Nguyễn Niệm áy náy. Bọn họ có thể xem như chỉ là người xa lạ, dù trước đây vì quan hệ của hai nhà mà từng gặp hai lần nhưng cũng không hề thân thiết, cô không biết tất cả điều này xuất phát từ việc anh là người tốt bụng hay là nhờ quan hệ của người lớn.
Mà cô chẳng làm gì cả, còn phiền người ta chăm sóc một đêm.
"Không biết." Lương Tây Văn hơi bất lực, "Chúng ta không cần khách khí như vậy... Thật ra tôi có chứng ngại xã giao, giữa tôi và thanh niên các em có lẽ không có nhiều đề tài chung, ý tôi là tôi khá nhạt nhẽo."
Nguyễn Niệm nghe thế, không nhịn được cười.
Quả nhiên như cô nghĩ.
Lương Tây Văn là người ngại xã giao như cô.
Lương Tây Văn xấu hổ hắng giọng, duỗi tay lấy ly nước.
Nguyễn Niệm gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Lúc ngủ và ăn không nên nói chuyện."
Cô cầm muỗng sứ múc một muỗng canh trứng, không khỏi cảm thán: "Mềm quá, ăn ngon thật."
Lương Tây Văn khẽ cười, cúi đầu ăn bữa khuya.
Cảm giác này có hơi kỳ lạ.
Lương Tây Văn hiếm khi ở riêng với ai, anh là người quái gở nói ít, người ngoài luôn cảm thấy anh là kẻ cuồng công việc, mà bản thân anh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với ai.
Bạn bè cố định đều là bạn lâu năm, các mối quan hệ trong vòng mười năm nay luôn cố định chưa từng thay đổi.
Đây là lần đầu tiên.
Đúng là khá bất ngờ.
Ví dụ như cô gái này không khiến anh chán ghét, anh là người tôn thờ trực giác đầu tiên.
Ví dụ như khi anh trở về, Nguyễn Niệm đã ngủ ở ghế bập bênh, hai tay xếp đặt gọn gàng bên má, trên người mặc chiếc váy màu trắng, ngũ quan đúng kiểu con gái phương Bắc cho nên mang đến cảm giác ổn trọng. Trông cô rất hiền dịu nhưng lại khiến anh cảm thấy cô không phải một cô gái ngoan ngoãn nghe lời. Đêm nay cũng nghe bà nội kể một ít, nói muốn khuyến khích con gái của Quý Sương và Hách Khiêm, khen cô gái này hiểu chuyện, chỉ có chuyện phản nghịch duy nhất chính là không học đại học ngoại giao theo ý Quý Sương.
Bà nội vừa kể vừa mờ mịt nhắc anh, nếu đã về, anh cũng nên tính đến hôn nhân.
Đến độ tuổi 33 này đúng là có chút xấu hổ.
Buổi tối gặp bạn, cả đám chơi với nhau nhiều năm, hoàn toàn không ngờ người đầu tiên đeo nhẫn cưới là Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam nói gặp đúng người, tự nhiên muốn có một gia đình với cô gái ấy.
Lương Tây Văn không biết gặp đúng người là cảm giác gì.
Nhưng khoảnh khắc anh mở cửa, thấy Nguyễn Niệm ngủ ở ghế bập bênh, trực giác đầu tiên mách bảo rằng cô giống nơi này, mang cho anh cảm giác rất khó diễn tả. Cô hình như thuộc về nơi này, với nơi an tĩnh nhẹ nhàng.
Đặc biệt là câu khi nãy của cô khiến anh vô cớ cảm thấy sự xuất hiện của cô ở đây không có chỗ nào mâu thuẫn.
Nguyễn Niệm ăn một chén canh trứng, lại ăn một cái bánh hoa quế lót dạ, bản thân lúc này như được sống lại. Cô lặng lẽ ngước mắt, tư thái của Lương Tây Văn lúc ăn cơm quả nhiên thong dong, mỗi một hành động đều toát lên khí chất, đặc biệt là khi có rừng trúc bên ngoài sau cửa kính làm phông nền.
Bên ngoài hình như có gió, mùa đông phương Bắc luôn có gió lạnh rét gào, đúng lúc cửa sổ có chút tiếng động, cả phòng yên tĩnh, chỉ có chút tiếng động của Thập Nhất.
Dịu dàng, không hề góc cạnh.
Cho dù chỉ im lặng ngồi ăn khuya cũng không hề khiến người ta cảm thấy căng thẳng.
"Để tôi dọn dẹp giúp anh, cảm ơn anh đêm nay đã chiêu đãi."
"Không cần." Lương Tây Văn lần nữa uyển chuyển từ chối, "Em đi ngủ đi, trong nhà có máy rửa chén, không cần em làm đâu."