Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng có thể nói cách nàng hành sử là trách nhiệm của đệ tử chân truyền, nhưng dù sao cũng cần một lần chính danh cho nàng ta. Phương Nguyên cũng không muốn có người nào đó cản trở, nên đã lên tiếng cầu xin các trưởng lão thay cho nàng...

Hắn hiện tại là đại hồng nhân, công lao cực lớn, các trưởng lão tất nhiên cũng không dám lơ là hắn.

Bởi vậy rất nhanh sau đó, danh hiệu chân truyền của quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đã được định đoạt, cơ hội Trúc Cơ cũng ổn thỏa nằm trong lòng bàn tay!

Khi tin tức này truyền tới tai quả ớt nhỏ, buổi tối hôm ấy, nàng đã tới bái phỏng Phương Nguyên một lần. Cũng không vì chuyện gì khác, lúc trước khi ở trong Ma Tức hồ, sau khi Phương Nguyên xuất thủ tàn nhẫn với đệ tử Thần Tiêu phong, nàng và Phương Nguyên trong lúc vô hình đã có một tầng ngăn cách. Mặc dù nàng cũng biết Phương Nguyên làm việc gọn ghẽ, khiến cho nàng không thể chỉ trích, nhưng tầng cách ngăn này thì lại rất khó tiêu trừ!

Trong tình cảnh đó, nếu như Phương Nguyên chủ động xin lỗi nàng, sau đó nói chuyện một phen, có lẽ sẽ có thể tiêu trừ tầng ngăn cách này.

Nhưng Phương Nguyên rõ ràng sẽ không làm vậy!

Nàng giống như cũng ý thức được điểm này, sau khi ngồi được một hồi, nàng bình tĩnh mở miệng nói: "Ban đầu khi nhìn thấy ngươi ở Linh Dược Giám, ta từng nghĩ rằng ngươi có lẽ sẽ không vĩnh viễn là một tên tạp dịch. Nhưng ta cũng không ngờ rằng ngươi không chỉ thoát ly khỏi thân phận tạp dịch mà còn vươn cao hơn nữa. Ta từng truyền cho ngươi Kiếm Đạo, nhưng lúc truyền kiếm cũng không nghiêm túc. Ta từng truyền cho ngươi thuật pháp, nhưng cũng chỉ là sao chép tâm pháp cho ngươi. Ngươi cũng đã trả nợ cho ta vô số lần, ngược lại ta hiện tại còn bắt đầu thiếu nợ ngươi..."

"Tiên đồ mênh mông, không có ai không thiếu không nợ!"

Phương Nguyên trả lời rất chân thành, cũng rất bình tĩnh: "Nếu nói nhân quả, thì cũng chỉ là nhân quả giữa hai ta tiêu tan mà thôi!"

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nàng vẫn đứng lên, nói: "Vẫn phải cám ơn ngươi!"

Nói xong, hai người lại không nói gì, nàng đứng một hồi thì muốn rời khỏi.

"Lăng sư tỷ..."

Phương Nguyên cũng trầm mặc một lát rồi gọi nàng lại, cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi có thể tới tìm ta đánh cờ!"

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba nở một nụ cười, mắng: "Chỉ có đồ đần mới tới tìm ngươi đánh cờ..."

Nhưng trước khi đi, nàng lại thở dài một tiếng, nói: "Có điều chắc chắn ta sẽ còn đến tìm ngươi..."

Đưa tiễn Lăng Hồng Ba xong, Phương Nguyên lại làm chuyện thứ hai.

Hắn phái người mời Nhiếp Hồng Cô tới, sau đó mở ra hết túi trữ vật này đến túi trữ vật khác đặt ở trước mặt nàng. Bên trong chúng đều chứa đầy linh dược, thậm chí ngay cả bảo dược cũng có hơn bốn năm gốc. Mặc dù xét về số lượng thì kém hơn thu hoạch của đại tiên môn một chút, nhưng số lượng và phẩm chất bảo dược thì lại không thua kém bọn hắn, thậm chí còn càng mạnh hơn một chút. Những linh dược này đều là do Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hái được trong sơn cốc thần bí kia, cũng là Phương Nguyên tài nguyên phong phú nhất trong tay!

"Tuyển đi!"

Phương Nguyên dứt khoát nói với Nhiếp Hồng Cô: "Lúc trước khi mời ngươi tiến vào Ma Tức hồ, ta đã từng đã đáp ứng sẽ chữa trị khuôn mặt cho ngươi. Có điều chắc hẳn lúc đó ngươi cũng biết, lời này vốn có hơi hư ảo. Ta có thể giúp ngươi nghiên cứu một số đan phương, cùng nhau nghiên cứu thảo luận một phen, có điều đó không phải là sự tình có thể giải quyết trong thời gian ngắn. Bây giờ chúng ta đã kết thúc thí luyện, điều ta có thể làm bây giờ là để cho ngươi thỏa thích chọn lựa linh dược và bảo dược ở chỗ này, cần bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, nếu như cần ta giúp ngươi nghiên cứu đan phương, vậy ta..."

"Ha ha, không cần phải nói!"

Nhiếp Hồng Cô khàn giọng cười một tiếng, đôi mắt của nàng tại quét tới quét lui các loại linh dược bảo dược kia, cuối cùng lại cười lạnh, nói: "Những kẻ như ngươi chỉ biết gia tăng tu vi, làm gì biết đan pháp gì chứ. Trông cậy vào các ngươi giúp ta nghiên cứu, còn không bằng để ta tự suy nghĩ. Những bảo dược này cũng không tệ, ta sẽ cầm đi hai gốc, cũng coi như là thù lao ngươi đưa cho ta, hai chúng ta coi như không thiếu nợ nhau nữa..."

Phương Nguyên cũng không ngờ rằng nàng lại hào phóng như vậy, điều này làm hắn có hơi nao nao.

"Có điều ta còn muốn nhờ một việc..."

Nhiếp Hồng Cô tùy ý chọn hai gốc bảo dược, sau đó bỗng nhìn qua Phương Nguyên cười một tiếng.

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Nhiếp sư tỷ cứ nói!"

Nhiếp Hồng Cô nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng cúi người nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, thế mà trở nên vô cùng kiều mị, giống như có thể làm rụng rời xương cốt của người ta. Nàng cười ha hả, nói: "Phương Nguyên tiểu sư đệ, ngươi cũng đã biết, ta từng là đệ nhất mỹ nhân tiên môn đúng không?"

Thân thể Phương Nguyên lập tức cứng đờ, một hồi lâu sau mới nói: "Giọng nói của ngươi..."

Nhiếp Hồng Cô cười nói: "Ta bị hủy dung, chứ không bị hủy cuống họng, giọng nói trước kia chỉ là bởi vì ta muốn nói như vậy!"

Phương Nguyên nghe nàng nói thế thì liền trầm mặc, không dám hó hé một tiếng nào.

Nhiếp Hồng Cô nhìn hắn nửa ngày, sau đó nhẹ thở dài, nói: "Khuôn mặt của ta thật ra có thể hảo hảo chữa trị, có điều đại giới hơi lớn một chút thôi. Trước kia ta cũng đã góp nhặt không ít, bây giờ cộng thêm bảo dược mà ngươi đưa cho ta, vấn đề này cũng không lớn. Chỉ là ở trong tiên môn, nào có ai có tư cách nhìn khuôn mặt của ta sau khi chữa trị xong đâu? Chỉ tiện nghi cho bọn hắn, đương nhiên, ngươi thì khác..."

Nàng vừa nói chuyện, vừa tiến lại gần Phương Nguyên, làm cho hắn bắt đầu nghe thấy mùi thuốc ngòn ngọt.

Phương Nguyên theo bản năng lùi ra phía sau, sắc mặt có hơi tái xanh, ánh mắt có hơi cảnh giác.

"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi!"

Đôi mắt ẩn dưới lớp vải bố của Nhiếp Hồng Cô xoay tròn đánh giá Phương Nguyên một chút, bỗng nhiên cười lên khanh khách, trên tay cầm lấy hai gốc bảo dược, dáng người nhẹ nhàng xoay đi. Khi nàng đi ra khỏi phòng, giọng nói mới từ xa xa bay tới: "Ngày sau gặp lại, Phương Nguyên sư đệ!"

"Hô..."

Thẳng đến khi nàng đã đi xa, Phương Nguyên mới dám thở ra một hơi.

Hắn vội vàng tra xét áo bào trên người một vòng, khi đã xác định không có độc trùng độc phấn gì lưu lại thì mới yên lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK