Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần nghe thấy tất cả các đệ tử tiên môn kể lại vài câu, hắn đã biết đại khái rằng Phương Nguyên có vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Hắn nhìn về Ma Tức hồ đã biến thành những vết nứt nẻ xấu xí, lại nhìn từng đệ tử tiên môn bị trọng thương bộ dáng thê thảm, trọng điểm là nhìn người nữ đệ tử đang chống nạng xen lẫn trong hàng ngũ đệ tử Thanh Dương tông cười đùa kia, trong lòng của hắn dần dần đã có đáp án.

"Phương Nguyên. . ."

Trước khi cưỡi mây bay đi, hắn bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đám người, thần sắc uy nghiêm.

Nghe thấy tiếng gọi, trưởng lão các đại tiên môn đều đồng thời khẽ giật mình, tiếng nghị luận cũng nhỏ đi nhiều, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía hắn. Mà tông chủ Thanh Dương tông thì cùng mấy vị trưởng lão liếc nhau một cái, khẽ gật đầu, sau đó Vân trưởng lão đang ở bên cạnh Phương Nguyên liền dẫn hắn đi tới trước mặt tuần tra tiên sứ, khẽ giới thiệu thân phận tuần tra sứ, lệnh cho Phương Nguyên hành lễ.

"Lễ nghi phiền phức thì miễn đi!"

Tuần tra sứ phất phất tay, ra hiệu không cần phải phiền phức, chỉ có ánh mắt là lướt nhìn trên dưới Phương Nguyên đánh giá vài lần.

Tiếng nghị luận chung quanh đã hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều tập trung nghe tuần tra sứ nói.

"Ha ha, tiểu tử, ngươi vậy mà lại nhổ đi thứ trấn áp Ma Tức hồ, khiến cho ma tức tản mát, lá gan cũng không nhỏ a. . ."

Tuần tra sứ lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, mới khẽ nói ra.

Trong lòng trưởng lão các đại tiên môn đều run lên, nhất là mấy vị trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc. Đến tận lúc này, bọn hắn vẫn không biết rốt cục Phương Nguyên làm sao làm được chuyện này. Độ Kiếp Tiên Ngẫu kia có lực lượng Tiên Đạo gia trì, đủ để định trụ càn khôn, cho dù là chính bản thân bọn hắn, e là cũng không có cách nào lay chuyển, ai có thể ngờ một đệ tử cảnh giới Luyện Khí như Phương Nguyên lại làm được chứ?

Cụ thể hắn làm sao làm được, dĩ nhiên sau đó phải hỏi tường tận một phen. Song bất kể nói như thế nào, thì chuyện này hắn cũng đã làm rồi, chỉ là không biết Tiên Minh sẽ xử lý như thế nào!

Phương Nguyên nghe vậy chỉ thi lễ một cái, cũng không mở miệng.

Trải qua trận kịch biến trong Ma Tức hồ, hắn cũng coi như hiểu được đại khái nguyên do, biết rằng lúc này có nói gì cũng vô dụng, không bằng chỉ lẳng lặng lắng nghe.

"Ma Tức hồ bị hủy, ma tức Hắc Ám tản mát ra ngoài, không biết sẽ khiến cho Việt quốc sinh ra bao nhiêu yêu ma, cũng không biết có thể trấn áp những ma tức Hắc Ám kia lại lần nữa hay không. Đứa nhỏ nhà ngươi, bất kể nói như thế nào, trận tai họa này ngươi quấy ra cũng không nhỏ đâu!"

Vị tuần tra sứ kia nhìn Phương Nguyên, lời nói rất nghiêm khắc, sắc mặt cũng hơi âm trầm.

Có điều, ngay khi đệ tử các đại tiên môn đều cảm thấy nặng nề trong lòng, Lạc Phi Linh cũng nhíu mày, bỗng nhiên tuần tra sứ lại hít sâu một hơi, nói: "Tuy nhiên, Ma Tức hồ dị biến, đồng môn gặp nạn, ngươi gặp nguy không loạn, có thể hóa giải trận tai nạn này, cũng lập nên được một đại công. Trước đó bản tọa từng hứa hẹn, ai có thể hóa giải trận tai nạn này, bản tọa sẽ điền cho hắn một vạn công đức lên sách công đức của Tiên Minh. . ."

"Soạt soạt soạt"

Nghe được lời này, không biết có bao nhiêu người, đều chợt quay đầu nhìn về phía tuần tra sứ.

"Khục. . ."

Vẻ mặt tuần tra sứ hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ tiếc, mặc dù ngươi lập công lớn, nhưng cũng gây ra đại hoạ. . ."

Đám người nghe vậy, đều lập tức đoán được mấy phần, vẻ mặt lại trở nên có chút thờ ơ.

Một vạn công đức thực sự quá dọa người, sao có thể tùy tiện cho một tên đệ tử tiên môn cảnh giới Luyện Khí chứ?

"Vậy là không cho sao?"

Thế nhưng chính vào lúc này, Lạc Phi Linh đang trong đám người bỗng nhiên bĩu môi nói ra một câu.

Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để vị tuần tra sứ kia nghe được, sắc mặt hắn trở nên hơi xấu hổ.

Ho nhẹ một tiếng, vờ như không nghe thấy câu nói của Lạc Phi Linh, hắn tiếp tục duy trì vẻ uy nghiêm, lại nhìn về phía Phương Nguyên nói: ". . . Thưởng đương nhiên phải thưởng, nhưng phạt thì cũng phải phạt, bản tọa giữ lời, sẽ điền 3000 công đức lên sách công đức của Tiên Minh cho ngươi...”

Bất kể là trưởng lão các hay các đệ tử tiên môn ở chung quanh, sau khi nghe vậy đều thầm cảm thán.

3000 công đức mặc dù không ít, nhưng dù sao cũng bị trừ mất 7000 công đức, ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. . .

Nhưng đối với bọn hắn mà nói, trong lòng lại dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.

Dù sao nếu thật sự cho Phương Nguyên những một vạn công đức, thì mặt mũi tất cả các trưởng lão phải để vào đâu chứ?

Phương Nguyên nghe vậy, lại chỉ tỏ ra thản nhiên nói: "Đa tạ tiên sứ!"

Đối với tác dụng của điểm công đức, hắn cũng hiểu được mấy phần, nhưng hắn cũng biết, hiện tại không phải là lúc mình có thể dùng được!

Trên thực tế, hủy đi Ma Tức hồ quả thực là đại sự, vị tuần tra sứ này không truy cứu mình, nói cho cùng cũng là chuyện tốt!

3000 công đức này, cũng là một khoản hời từ trên trời rơi xuống!

"Ha ha, tính tình của nhà ngươi ngược lại cũng trấn định!"

Vị tuần tra sứ kia thấy Phương Nguyên thống khoái đáp ứng, cũng tương đối hài lòng, lại đánh giá trên dưới Phương Nguyên một chút, khẽ cười nói: "Ngươi cũng lưu lại cho bản tọa ấn tượng không tồi, nếu như có một ngày, ngươi có thể đạt được thành tựu Kim Đan Đại Đạo, đến lúc đó có thể đến Vân Châu tiên điện của ta một chút, tối thiểu bản tọa cũng sẽ tiến cử hiền tài cho ngươi một vị trí tuần du sứ, ngươi cần phải ghi nhớ cho kỹ. . ."

"Woah. . ."

Những người chung quanh nghe vậy, lập tức đều tỏ ra kinh hãi, nhao nhao nghị luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK