<<Ding dong ding dong>>
Tiếng chuông cửa vàng lên, Tư Hiểu lăn lộn vài vòng trên giường, ngồi dậy xong lại nằm bẹp xuống.
Một lúc sau, chuông điện thoại reo lên, Tư hiểu uể oải cầm điện thoại lên xem. Vừa nhìn thấy số người gọi, cô bật dậy như lò xo.
"Chào buổi sáng em Mễ Bạch, hắc hắc hắc (tiếng cười)..." lời vừa nói ra, Tư Hiểu liền chột dạ vì sự vui mừng quá lố của mình.
"Chị có ở nhà không? Ngủ mới dậy à?" Mễ Bạch điềm tĩnh hỏi, không có chút cảm xúc nào.
Tư Hiểu cười ngốc nghếch trả lời qua điện thoại: "Thời tiết đẹp như vậy nên chị dậy sớm mà."
"Vậy sao chị không mở cửa? Em đã chờ suốt mười phút rồi. Nếu không muốn gặp em thì em về đây."
"Khoan." Tư Hiểu nhảy phóc xuống giường, lật đật chạy ra cửa. Cô mở cửa rồi dựa vào khung cửa cười tít mắt: "Chào buổi sáng."
Mễ Bạch nhìn Tư Hiểu đang đầu xù tóc rối, mặc một bộ đồ ngũ ngàu nhĩ, nhướng mày: "Chắc là còn sáng sớm."
Nói xong cô kéo ra một chiếc vali: "Từ hôm nay, em sẽ vào đây ở để đảm bảo sự anh toàn cho chị."
Tư Hiểu trố mắt: "Khoan đã, chị không nằm mơ đúng không?"
Mễ Bạch Lạnh lùng liếc Tư Hiểu rồi kéo vali vào nhà. Bánh xe vali vừa chạm mép cửa thì Tư Hiểu nhanh chóng nắm lấy tay cầm và mang hẳn vào phòng mình. Cô sợ Mễ Bạch đổi ý.
Mễ Bạch khẽ chép miệng, nhìn thấy thái độ Tư Hiểu như hoa nở đón gió xuân, cô chợt nghi ngờ: "Chị làm sao vậy?"
Tư Hiểu cười ranh mãnh, từng chút một dồn Mễ Bạch vào tường, hai tay vây lấy Mễ Bạch ngả ngớn hỏi: "Em nghĩ sao?"
Nhìn Tư Hiểu dần áp sát mặt vào mình, đôi môi cô ta càng lúc càng gần hơn nữa, Mễ Bạch lạnh lùng nói: "chị muốn hôn sàn nhà, đúng không?"
"Úi..." Tư Hiểu lạnh sống lưng, cô gái Mễ Bạch nhỏ nhắn càng lúc càng giống nữ thần băng giá.
"Em chỉ đến đây để đảm bảo cho sự an toàn của chị. Em không phục vụ những nhu cầu khác của chị nhé. Trong thời gian này, chị vui lòng đừng đụng chạm vào người em." Mễ Bạch giải giảng.
Thấy Mễ Bạch nghiêm túc như vậy, Tư Hiểu bật cười: "OK, ok, ok. Không sao, tương lai của hai đứa mình còn dài mà."
Mễ Bạch liếc Tư Hiểu một cái sắc như dao cạo, cô đi vào nhà sắp xếp đồ đạc. Tư Hiểu nhìn nhìn bóng lưng quen thuộc của Mễ Bạch, khẽ mỉm cười.
Em quay lại là tốt lắm rồi.
...
Triệu Trăn nằm trên giường đến gần trưa. Cô sắp xếp hành lý xong xuôi, dự định ăn trưa xong rồi liều quay về nha cha mẹ. Những chuyện xảy ra gần đây làm cô thật sự rối trí. Có quá nhiều điều không thể hiểu được, Lâm Dật Nhân vốn đã bỏ rơi mình nay sao lại muốn lật lại vụ án. Mà ai đã hại Triệu Khải? Từ sau khi Triệu Khải vào tù, cô đã cất công theo đuổi vụ án này trong một thời gian dài, thế nhưngmọi thứ cứ như lâm vào ngõ cụt.
Có lẽ anh trai mình nói đúng, mình nên chăm sóc nhiều hơn cho cha mẹ. Thời gian gần đây hầu như mình không về nhà. Đó là bởi vì mải lo chạy theo vụ án. Không về vì sợ cha mẹ nhìn thấy sự mệt mỏi của bản thân, cũng vì sợ cha mẹ sẽ hỏi han về tin tức của anh trai.
Hôm nay là một ngày đầy nắng, sau khi Triệu Trăn kéo vali rời khỏi khách sạn vài bước, cô cảm thấy mệt. Cái ánh nắng gay gắt của ngày hôm nay làm cho con người ta không muốn làm gì cả. Đường về nhà còn xa, Triệu Trăn không muốn tự lái xe về. Cô nhìn quanh quất rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi. Cô dự tính tranh thủ chợp mắt trên taxi, đến lúc mở mắt ra thì xe sẽ về đến một thôn làng yên tĩnh. Cô sẽ đi bộ trong ánh nắng chiều trải dài trên con đường làng về nhà. Bốn chiếc bánh xe của vali kéo sẽ lưng tưng theo từng bước chân của cô trên con đường ghồ ghề của vùng quê.
Triệu Trăn đeo kính mát nhìn chung quanh, mãi mà vẫn không thấy chiếc taxi trống nào chạy ngang qua. Quá giữa trưa, cô đói bụng muốn ăn trưa, bèn đi bộ đến một nhà hàng gần khách sạn để ăn chút gì đó.
Triệu Trăn chợt đi chậm lại, cô dã nhìn thấy gì đó. Triệu Trăn không phải là người mắc chứng mù mặt (*), cô cảm thấy đau đầu vì trí nhớ quá tốt của mình. Cách đó không xa, một bóng người quen quen đang bước ra khỏi nhà hàng, người đó đang khoát tay một người đàn ông trong bộ vest lịch lãm, tựa như con chim nhỏ đang nép mình vào tán cây. Triệu Trăn thở dài cho sự trùng hợp đầy ngẫu nhiên này. Người kia dường như cũng nhận ra Triệu Trăn, làm như giữa hai người không hề có chuyện gì xảy ra trước đó.
...
"Nhà thiết kế nổi tiếng hôm nay sao rảnh đến tìm tôi vậy?" Có lẽ là bởi vì phòng trưng bày vốn dĩ không được phép nói chuyện điện thoại, Ninh Ngọc cố ý hạ giọng, vẫn giọng điệu cũ nhưng lúc này có vẻ rất dễ nghe.
Triệu Trăn vui vẻ vì Ninh Ngọc đã lưu số của cô, mặt khác cô tò mò muốn biết phản ứng của Ninh Ngọc đối với người bạn gái đã có ước hẹn với người đàn ông này như thế nào. Triệu Trăn uể oải ngáp dài một cái, cô ngồi lên trên chiếc vali của mình rồi nói: "Tôi mới nhìn thấy Tiểu Như trước cửa một quán ăn..."
Câu nói kế tiệp, Triệu trăn cố ý nói thêm vào, giọng nói như móc câu, cố gắng khiêu gợi khẩu vị của Ninh Ngọc. Cô mỉm cười chờ đợi câu trả lời của Ninh Ngọc ở bên kia điện thoại.
"Nhà thiết kế nổi tiếng từ lúc nào lại thích quản việc riêng của tôi ha?" không ngờ, giọng Ninh Ngọc qua điện thoại vẫn không đổi, vui vẻ cười nói.
Triệu trăn kinh ngạc há hốc mồm. Lời vừa muốn nói tiếp liền bị nghẹn ở cổ như nghẹn bánh bao, rồi từ từ trôi ngược trở về bụng: "Này, cô không lo lắng cho Tiểu Như sao? Cô ấy đang đi cùng một người đàn ông..."
"Nếu nhà thiết kế quan tâm đến tôi như vậy. Hay là lỡ làm người tốt rồi thì làm đến cùng đi. Cô thay tôi đưa Tiểu Như về nhà, đừng cho nhỏ chạy lung tung khắp nơi. Có được không?"
Triệu Trăn cúp điện thoại, cô nghĩ, ủa chuyện như vậy mà cũng nhờ được hả?!!
Một chốc sau, Triệu Trăn cùng với Tiểu Như ngồi nhìn nhau trong nhà Ninh Ngọc. Tiểu Như lo lắng đến đỏ mặt, cả người căng thẳng, cứ như một chú chim nhỏ sợ ná mà có thể vụt bay đi bất cứ lúc nào. Triệu Trăn thở dài. Cô trầm ngâm đứng dậy và nhìn ngắm mọi thứ trong căn phòng mà không cần sự đồng ý của gia chủ. Giấy dán tường màu trắng bạc, vài chỗ còn có bọt khí, hẳn là chủ nhân ngôi nhà tự mình dán, hẳn là tốn không ít công sức. Một vài khung hình được treo trên tường, toàn là tranh vẽ phong cảnh chỉ với hai màu đen trắng, cách sắp xếp các bức tranh dựa theo cảm thụ nghệ thuật của người sắp xếp, cũng có thể miễn cưỡng coi như có con mắt nghệ thuật đi. Mỹ phẩn trang điểm trên bàn trang điểm có vẻ ít hơn nhiều so với dự đoán của Triệu Trăn, đầu giường có một quyển tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trên giường có một chiếc áo ngực màu xanh thật to. Triệu Trăn không khỏi tò mò cầm cái áo ngực lên xem một lần nữa.
Vì căn nhà không lớn, nên rất nhanh Triệu Trăn đã dạo xem hết một lượt. Cô không còn cách nào để giải trí nữa nên quay về chỗ của Tiêu Như. Nhìn thấy một bộ ấm trà trrong cái tủ phía sau Tiểu Như, còn có cái hộp đựng trà hình dáng độc đáo bằng sắt để kế bên. Triệu Trăn không tin được đây là trà của Ninh Ngọc. Bởi vì ảnh hưởng sở thích của cha mẹ, Triệu Trăn cũng có sở thích uống trà. Thấy hộp trà sau lưng Tiểu Như, Triệu Trăn nhìn chăm chăm hộp trà, cô thật sự muốn biết trà bên trong như thế nào. Bên này Tiểu Như bắt gặp cái nhìn chăm chú của Triệu Trăn, cô ngược lại cảm thấy thật bất an di người về đằng sau. Lúc này Triệu Trăn mới nhận ra mình thật thô lỗ, liền bất đắt dĩ không nhìn về hướng hộp trà (hướng Tiểu Như) nữa.
Âm thanh lộp độp vang lên bên ngoài cửa sổ, Triệu trăn giật mình: "Mưa hả?"
Vừa nói, cô vừa bước đến cửa sổ, vén màn nhìn ra ngoài trời. Chả trách mấy ngày này trời oi bức. Bên ngoài, trời mưa to. Mây đen giăng kín bầu trời. không khí trong phòng cũng ngột ngạt, u ám như phía bên ngoài vậy. Triệu Trăn bất giác nghĩ đến Ninh Ngọc, cô tự hỏi: "không biết Ninh Ngọc có mang theo dù khi đi làm không? hay là đem dù cho cô ấy?"
Vừa nói cô vừa ngoài đầu nhìn lại vào trong nhà thì bắt gặp một chiếc dù xoay màu xanh lục, lại xoay người nhìn Tiểu Như. Triệu Trăn thấy Tiểu Như đứng bất động nhìn mình, cô cảm thấy lúng túng. Cảm thấy mình có chỗ không đúng, cô quay veề ngồi trở lại trên ghế, đặt chiếc dù lên bàn nhỏ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sao tự nhiên mình giống chủ của cái nhà này vậy ta? Triệu Trăn âm thầm tự trách. Chủ nhà người ta còn chưa lên tiếng mà mình đã 'giọng khách át giọng chủ' (**). Ủa mình sao vậy nè trời.
Kim đồng hồ cứ quay, Triệu Trăn không định mở lời trước nói chuyện như chị em với Tiểu Như để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong nhà. Cái không gian bất chợt buồn tẻ và căng thẳng như ngoài trời. mới giây trước mình còn ngại ngùng đứng lên ngồi xuống ồn ào, thì giây sau tiếng mưa rơi như trút nước.
Trong lòng Triệu Trăn khó chịu. Cô vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải là cô lo lắng Ninh Ngọc bị mắc mưa. Mà cô lo lắng mưa to như vậy thì khi về tới nhà chắc tối khuya mất. Cô cứ nhấp nhổm cứ như ngồi bàn chông vậy.
<<Cạch>>
Tiếng mở cửa hơi mạnh là cho Triệu trăn giật mình muốn rớt tim. Ninh Ngọc đang lấy tay phủi phủi những giọt mưa còn vương lại lên tay áo. Cảm giác như đang rất lạnh.
Thực ra trên người Ninh Ngọc chỉ dính vài giọt nước mưa chứ không hề bị ướt. Cô ngẩn đầu lên nhìn Triệu trăn cười: "Nhà thiết kế chưa về à?"
Một khắc trước, Triệu Trăn còn đang âm thầm xem xét Ninh Ngọc có bị 'ướt mưa' hay không, khắc sau liền sượng mặt: Thì ra căn bản là cô ta không muốn mình ở lại. đúng rồi. mình chỉ là người ngoài. Tự nhiên ở lỳ lại đây thì đúng là thật bất lịch sự.
"Tôi cũng định về đây." Triệu Trăn lạnh lùng, tay kéo vali hướng về phía cửa ra, nơi Ninh Ngọc đang đứng.
Bất ngờ, tay cô bị Ninh Ngọc giữa lại. Triệu trăn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vẻ mặt ung dung của Ninh Ngọc: "Cô đây là định đi xa à?"
"Vâng, bây giờ trễ rồi, tôi phải về thôi. Hai chị em cứ nói chuyện vui vẻ. Tôi xin phép không làm phiền." Triệu Trăn hơi dỗi, bộ Ninh Ngọc không nhìn thấu Tiểu Như hay sao mà lại chặn mình lại hỏi như vậy.
Ninh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ tay vài chiếc vali màu chocolate nói: "Trời đang mưa to mà, trong nhà lại chỉ có một chiếc dù nhỏ không đủ che mưa cho cô đâu. Chờ trời tạnh rồi hẳn dị."
"Ủa rồi, hai người cãi nhau trong nhà, kêu tôi ở lại ngồi nghe ha?" Triệu Trăn bực bội, cô vô thức nói lớn và nhường mày nhìn Ninh Ngọc.
"Hai người?" Ninh ngọc nhìn tiểu Như mặt đỏ như gấc đang ngồi cứng đơ trên sopha. Cô dở khóc dở cười, cúi đầu nói khẽ vào tai triệu trăn: "Ai nói cho cô nghe điều này?"
Thực ra, Ninh Ngọc nói không sai. Bên ngoài trời đang mưa rất to, lúc nãy đi bên ngoài còn cảm thấy lạnh nữa là. Dù là Triệu Trăn thật sự không muốn ở lại thì cô cũng rất muốn cô ta ở lại cho đến khi không còn mưa.
Nhìn thái độ lạnh nhạt của Triệu Trăn khi ngồi co ro trong một góc sopha, làm như không hề quan tâm chuyện của mình và Tiểu Như. Ninh Ngọc cảm thấy thú vị. rõ ràng là cô ta rất 'quan tâm đến việc mình về đến nhà' nhưng lại tỏ ra không màn đến. Người đến nhà là khách, Ninh Ngọc đun nước, lấy trà trong hộp ra pha rồi mang đến trước mặt Triệu Trăn.
Nhìn những là trà khô gặp nước nóng từ từ giãn nở ra và lắng dần xuống đáy cốc: "Woa, là Động Đình Bích Hoa Xuân, là trà thượng hạng."
"Đúng rồi, là Ngô Trung mang về từ Thái Hồ. Cô là người sành về trà?" Ninh Ngọc tò mò hỏi.
"Cha mẹ tôi làm nghề hái trà. Tôi uống trà từ nhỏ nên cũng có biết chút ít. Cô Ninh sở hữu loại trà quý và bộ ấm trà tinh xảo như vậy. chắc cô cũng là người thích uống trà?"
Thật ra trà và bộ ấm chén này là Ninh Ngọc được khách hàng tặng, nếu không vì thấy bộ ấm chén đẹp quá thì cô cũng vứt đi rồi. Nhưng mà lúc này không được nói ra lý do thật sự. Ninh Ngọc nhướng mày tỏ vẻ tự nhiên: "Chỉ là sở thích thôi mà."
Triệu Trăn mím môi cười, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức trà, không nói gì nữa.
- --
(*) chứng mù mặt: những người mắc chứng này khó có khả năng nhớ được khuôn mặt mà mình đã từng nhìn thấy. Mấy đứa bị mắc chứng này mà cho nó đi làm nhân chứng chỉ điểm là chết mọe hết luôn.
(**): giọng khách át giọng chủ: khách đến nhà người ta mà tự nhiên như chủ nhà thật sự vậy.
(***) Triệu Trăn cho là Ninh Ngọc và Tiểu Như là một cặp. Tiểu Như ra ngoài chơi với trai Ninh Ngọc sẽ ghen. Cô không biết Tiểu Như lấm lét sợ cô vì cô vào nhà mà hành động tựa như chủ nhà thật sự, lại còn có thói quen nhìn chằm chằm và cứ lẳng lặng tự đi, tự nhìn, tự nói...sợ vãi.