Đây chính là nơi Quy Lan làm việc, khu đèn đỏ. Bất kể bạn có tin hay không, câu chuyện đã xảy ra tại đây.
"Ầm" cánh cửa bị mở tung, Hách Di xông vào, môi dày mọng đỏ không ngừng gân cổ nói: "Có mối làm ăn tốt, mối làm ăn tốt."
Cửa vẫn rung rinh liên tục, đủ thấy Hách Di thô bạo thế nào, mấy người đàn bà từng trải sóng to gió lớn, nửa thân trần chuồng như không có gì, ngẩng đầu nhìn một chút, thấy đó là quản lý liền mệt mỏi cúi đầu, lẳng lặng thay quần áo.
Im lặng. Cơ mặt Hách Di cứng đờ, hết sức gượng gạo. Mẹ nó, đầu năm nay làm ăn không dễ, hầu hạ khách hầu hạ tiểu thơ cũng vì muốn sống thôi.
Quy Lan nhọc nhằn cài chiếc cúc trên váy xong, thấy không có người đáp trong lòng không đành lòng hỏi: "Mối làm ăn đặc biệt gì?"
Mắt Hách Di sáng rực, nở nụ cười, giơ tấm card trong tay: "Là nữ."
"Nữ ——?" Mấy ả đàn bà đều ngẩng đầu, không tin được. Một người trong đó nhíu mày một cái, nói: "Từ lúc nào cô lại nhận loại làm ăn này?"
Hách Di ngượng ngùng vuốt tờ giấy mỏng tênh trên tay: "Tiền nhiều mà."
Quy Lan cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu: "Giá bao nhiêu?"
Hách Di đưa bàn tay ra, nhìn lại nhìn, cuối cùng ngoắc tay lại.
Quy Lan kề tai lại gần.
"Được! Tôi đi!"
Hách Di vỗ vai Quy Lan, kín đáo đưa thẻ cho cô: "Đây, địa chỉ này." Cười hơi nham hiểm. Cô gái mới đến này ngược lại rất sảng khoái, hiếm thấy hiếm thấy.
"Sao không ở nơi này?" Quy Lan nhìn địa chỉ mấy lần, nghi ngờ hỏi.
Hách Di nhún vai: "Người ta sợ nơi này không sạch sẽ." Trên mặt vẫn là nét lãnh đạm thường thấy.
Một âm thanh vang lên: "Cô ta sao không chê người ở đây không sạch sẽ?" Người đàn bà mặc quần áo vào cài chắc nút áo, cẩn thận nhìn trong gương rồi cởi mấy cúc áo, lộ ra "cảnh xuân mê hoặc người" trước ngực, sau đó xoay người hừ lạnh hai tiếng: "Tìm chuyện vui còn giả bộ thanh cao, hừm."
Một vài tiếng phụ họa vang lên.
"Quy Lan, em đừng đi. Đi ra ngoài xa như vậy, còn là nữ. Không chừng là tên biến thái, không an toàn."
Quy Lan cười cười: "Cám ơn chị Trữ. Không sao đâu."
"Đừng trách chị không nhắc nhở em, hơn nữa, gần đây —— điều tra rất nghiêm."
Quy Lan không lên tiếng, tiếp tục thay quần áo. Cô không biết khẩu vị của khách nữ kia, nhìn vào gương thu lại vóc dáng khiến người khác ghen tỵ. Lớp trang điểm cũng lau đến khi nhạt hẳn, gương mặt thanh tú thật sự giờ mới thoáng lộ ra. Cô nhìn vào gương mím môi, hài lòng cười.
Người trong phòng im lặng nhìn cô. Quy Lan xoay người, giọng ung dung: "Mấy người cần nhìn tôi như đưa đám vậy không?"
Nơi này là hộp đêm hoạt động ban ngày, các cô cùng khách nhảy múa, khiêu vũ, tiền lương ít ỏi ở đây không mua nổi nước hoa túi xách, tan ca Hách Di sẽ an bài cho các cô ít mối làm ăn, kiếm thêm thu nhập.
Quy Lan vừa tới nơi này không lâu, làm việc lại chuyên cần, mệt mỏi chỉ có thể trang điểm thật dày để che giấu. Hách Di cố đè nén từng đợt sóng dữ của lương tâm, lo lắng nói: "Tiểu Lan a, có khó khăn gì, nhớ nói với chị."
Quy Lan gật đầu cười, cầm địa chỉ ra ngoài, đi chưa được mấy bước, quay đầu hỏi: "Vậy, cùng cô ta, phải dùng bao không?"
Lâm Dật Nhân. Lâm Dật Nhân.
Ngồi trên xe BMW, Quy Lan lần đầu hiểu được thế nào là hương xa mỹ nhân (xe xịn và gái đẹp), chỉ tiếc xe xin này là để người ta hưởng dụng.
Tài xế gương mặt lạnh lùng, không nói một lời. Quy Lan tựa cằm lên cửa kiếng xe, ánh đèn đỏ hòa lẫn trong đêm, đều đặn vượt qua trước mặt.
Bẩn? Hừ. Tính khó chịu của kẻ có tiền thối tha.
Khiêu vũ, lên giường. Trong sàn nhảy quần áo hở hang, lên giường quần áo cởi xuống. Chỉ có nơi gió lạnh về đêm này mới thấy quần áo có chút hữu dụng. Quy Lan siết chặt quần áo mỏng trên người, hít một hơi sâu đối mặt với kim chủ của cô. Giày cao gót 8cm đi dưới ánh đèn đỏ trên đường, trống rỗng lại cao điệu.
Cũng không lâu lắm, nhà khách nguy nga lộng lẫy làm Quy Lan không nhịn được đánh giá lại người có tiền kia một chút.
"Xin chào, cho hỏi cần phòng sao? Ngày nghỉ lễ phòng đã chật kín rồi."
"Tôi tìm Lâm Dật Nhân, 705."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không? Lâm tiểu thư đã dặn dù là ai cũng không tiếp khách."
"Hẹn trước? Là cô ta hẹn tôi!" Cô chủ này thật sự quá kiêu ngạo, còn chưa gặp người, Quy Lan đã tức giận đến nhảy cởn lên.
"Cô làm loạn gì đó?" Tài xế vội vả chạy tới. Đang đậu xe dưới đất, không để ý quay lại đã không thấy tiểu thơ xinh đẹp này đâu, làm gương mặt nghiêm nghị của hắn toàn là mồ hôi.
"Do không thấy ông đâu." Quy Lan tức giận phản bác một câu.
Tài xế quen với nơi này, dặn dò trước mấy câu, liền dẫn Quy Lan lên lầu.
"Thế nào? Xem ra cô chủ của ông cũng dẫn không ít người tới, đối với nơi này quen biết như vậy. Không phải Quy Lan tức giận như linh hồn nhốt trong lò Bát Quái cháy lớn, mà là cô nhịn không được nghĩ bậy về cô chủ mình chưa gặp.
"Phòng là cô chủ mướn dài hạn, cô chủ thỉnh thoảng đến nơi này nghỉ ngơi. Cô là người đầu tiên đó." Thang máy lên tới lầu bảy, "Đinh đong" một tiếng cửa mở ra, tài xế nhẹ nói: "Đến rồi, mời cô vào."
Không biết tại sao, Quy Lan thấy dáng người vạm vỡ của tài xế lại rất thuận mắt, không khách khí tiến vào trước khi cửa thang máy khép lại, dùng ngón tay vuốt mặt, hài hước nói: "Đàn ông." Tài xế nhíu mày một cái, mặt lạnh như tiền vừa bước vào cửa thang máy liền khép lại.
Quy Lan hít sâu một hơi, lại phát hiện mình khẩn trương tới nỗi một ngụm cũng không thở ra. Vách tường cẩm thạch sạch sẽ có thể phản chiếu ảnh người đối diện, Quy Lan thấy mình diễm lệ nhưng tầm thường, kiêu ngạo nhưng hèn mọn.
Sửa sang lại quần áo, cười tự giễu. Người hèn mọn tự có cách của mình, không cần cúi đầu.
Không ăn trộm không cướp không cầu người, dựa vào mình kiếm tiền, đây là tự tôn của Quy Lan. Cho nên nàng ngẩng cao đầu gõ cửa.
Quy Lan tuy luôn luôn tin đời người công bằng nhưng không thể không thừa nhận số mạng giữa người với người chung quy bất đồng. Mạng khổ không thể trách chính phủ, mệnh khổ không thể oán nhân dân, những kẻ tư bản phung phí xa xỉ này mới thật đáng chết.
Cho nên khi Quy Lan gõ cửa mà người kia không mở, trong lòng tức giận đến ứa gan ứa ruột, nhấc một chân đạp cửa. Tiếng cửa đụng mạnh vào vách tường vang lên, Quy Lan giật mình, lúc này mới phát hiện cửa căn bản chẳng qua là khép hờ. Trong phòng tĩnh lặng như cũ, giống như mật thất trong tiểu thuyết trinh thám.
Ngay lúc Quy Lan bị thả chim bồ câu (ý là bị lơ, cho leo cây), chợt thấy trong phòng có một ánh đèn yếu ớt. Lấy hết can đảm vào trong, ánh sáng càng lúc càng rộng, giữa trung tâm ánh sáng, một bóng lưng gầy gò che phủ, mỗi một sợi tóc mai đều ánh lên ánh đèn mờ nhạt. Là nữ.
Quy Lan cười, lập tức đổi lại dáng điệu, cánh tay chống cửa, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa.
Đương nhiên, người nọ không để ý tới.
Quy Lan không gấp, lẳng lặng quan sát một phen. Cô gái kia cầm bút máy, trước mặt là một quyển sách, giống như là đang phê duyệt. Bóng lưng ngược lại không làm cho người ta chán ghét. Quy Lan hắng giọng, không khỏi giận sôi gan: "Này, tiếp khách." Thanh âm lười biếng quyến rũ, khi dáng người quyến rũ dựa vào cửa, có vẻ như say.
Chiêu này thật coi là trăm lần thử không thua, lần nào cũng thắng. Nhưng cũng có ngoại lệ.
Giọng người kia lạnh tanh làm Quy Lan nhớ tới cơn gió đêm vừa rồi, hỏi: "Ban nãy đi vào không đóng cửa sao?"
Quy Lan sững sờ: "Không có."
"Đi đóng lại." Ba chữ này không có chút gợn sóng nào.
Quy Lan ngẩng người tại chỗ, không biết làm gì, cũng được, khách hàng là thượng đế. Cửa khép lại, Quy Lan khoác cánh tay nhìn cô gái kia, không ngoài dự liệu, chắc là Lâm Dật Nhân.
Nếu người ta không nôn nóng, mình cũng không cần phải giả bộ phóng đãng, xem thử ai chịu đựng lâu hơn. Quy Lan nghĩ vậy, hung hăng "Xuy" một tiếng, không khách khí nhìn người kia chằm chằm.
Đúng như dự đoán, Quy Lan thua trận, tấm lưng kia không nhúc nhích, mà lưng Quy Lan đã mỏi rồi. Chẳng lẽ ngủ rồi? Quy Lan thử hỏi dò: "Này, cô không phải ngủ rồi chứ?"
Lâm Dật Nhân chuyển động coi như đáp lại. Một hồi, còn nói: "Cô không có chuyện làm à?"
Quy Lan cười quyến rũ: "Chuyện của tôi chờ cô làm đây."
"Đi tắm trước đi." Bốn chữ đơn giản, bình thản, uy hiếp không cho kháng cự.
Quy Lan hừ lạnh một tiếng, bước đi. Hổ lang trong lòng quả nhiên không giấu được, giả bộ giống hơn nữa cũng vô dụng. Trong phòng tắm quả nhiên không có quần áo ngủ.Quy Lan vừa tắm vừa ngâm nga bài hát. Ai quan tâm? Hồng bao tối nay chắc đã chuẩn bị tốt, muốn cuộc sống lâu dài, tự nhiên đối với mình đương nhiên nhẫn tâm một chút, giảm giá một chút.
Hơi nước mờ mịt, nước chảy theo đường cong cơ thể, ấm áp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
"Bẩn" Quy Lan bỗng nhiên nghĩ tới chữ này, không khỏi buồn cười, cười càng phóng đãng. Người có tiền có thể dùng tiền tẩy trắng bản thân, mà người không có tiền chỉ có thể lăn lộn trong vũng bùn khiến cả người đều bẩn, còn phải nhẫn nhịn bị người sạch sẽ phỉ nhổ.
Trùm khăn tắm, Quy Lan nhìn tấm gương còn lấm tấm nước, mơ hồ không thấy rõ lắm, nhìn mặt mình, vội vội vàng vàng đi ra. Cũng may Lâm Dật Nhân không có động tĩnh gì, Quy Lan lấy túi trang điểm ra. Làm sao có thể dùng diện mạo thật đối diện với những việc này, một ngày nào đó sẽ chán ghét chính bản thân.
Quy Lan nhìn đồng hồ một chút, ước chừng hai giờ, liếm môi cười. Cô nhìn người kia với dáng vẻ kiêu ngạo, cô gái hổ lang kia thì giả đứng đắn.
Có lẽ vì trên người còn lưu lại hơi ấm sau khi tắm, trong lòng cũng dễ chịu khác thường. Khi Quy Lan nắm chặt khăn tắm, vẻ mặt muốn nói vẫn còn muốn nghỉ ngơi mà đi vào trong phòng, nhìn ánh đèn vàng kia, thấy người đó vẫn chuyên tâm, bóng lưng tựa như không thay đổi gì, bỗng nhiên giật mình.