"Cô..." Lâm Dật Nhân do dự. Cô đã tưởng tưởng tượng ra vô số dáng vẻ của "cô bé" Chu Lạc, nhưng không ngờ đến hình ảnh hiện tại đang diễn ra trước mắt.
"Tôi xin lỗi trước với chị, luật sư Lâm. Trường hợp của Triệu khải, tôi đã thực hiện một số thủ đoạn mang tính cưỡng ép." Chu Lạc nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, tôi thật sự hy vọng chị sẽ không tham gia vụ án của Triệu Khải nữa."
"Nếu như cô muốn cản trở tôi lật lại vụ án, nếu không có căn cứ thì tôi cũng không thể làm gì."
"Như chị đã biết, việc kinh doanh của Chu gia vốn không trong sạch gì. Tôi không muốn nhà họ Chu vì chuyện này mà bị Viện Kiểm Sát điều tra. Hơn nữa, luật sư Lâm, e rằng..." Chu Lạc không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn làm một giao dịch với chị".
"Nói đi. Tôi sẽ xem xét cụ thể như nào đã."
"Tôi sẽ dùng một câu chuyện để đổi lại việc chị không nhúng tay vào vụ này nữa."
Lâm Dật Nhân cười khẽ: "Không được, tôi mới là người đang muốn lật lại vụ án."
Giống như đã lường trước phản ứng của Lâm dật Nhân, Chu Lạc cười nhạt, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Có thể được. Trước hết chị phải nghe hết câu chuyện đã rồi hẳn quyết định."
Ánh tà dương hắt qua cửa sổ lất phất như ánh sáng của ngọn lửa đang thiêu đốt một đống tro tàn.
Vào năm cuối trung học, Triệu Khải trở thành thầy dạy toán của Chu Lạc. Chu Lạc vốn không ghét dáng vẻ của một thầy giáo trẻ tuổi, đẹp trai. Trên thực tế, Triệu Khải rất nổi tiếng đối với các học sinh, thường là đề tài bàn tán chính của các cô gái trẻ.
Nhưng dần dần, ánh mắt của Triệu Khải dành cho Chu Lạc càng ngày càng không được tự nhiên. Cô nhận ra đôi mắt kia dành cho mình quá nhiều sự quan tâm, chứa đựng những tình cảm không thể nói ra thành lời. Vô hình việc tiếp xúc giữa cà hai ngày càng nhiều. Triệu Khải thường gọi Chu Lạc đến phòng làm việc của mình ngày càng nhiều, thường vô tình hay cố ý mà đụng chạm khiến cho cô run lên vì sợ. Chu Lạc không hiểu được tình cảm và sự ham muốn trong ánh mắt của Triệu Khải, cô chỉ cảm thấy mình là một bức tượng gỗ trong lòng bàn tay của Triệu Khải chơi đùa mà thôi.
Trong trí nhớ của cô chỉ hiện lên hình ảnh mỗi khi trời chạng vạng tối, lúc nắng chiều đang chiếu rọi hành lang của trường học, Triệu Khải đứng đó nhìn cô đăm đăm như thể muốn ăn thịt cô. Chu Lạc không thể hiểu và cũng không thể đoán ra được. Cô chỉ biết bản thân mình muốn bỏ chạy mỗi khi ánh mắt của Triệu Khải dán vào mình.
Một giọng nói bình thản chậm rãi cất lên: "Cho đến một ngày..."
<<Gâu>>
Tiếng chó sủa khiến Lâm Dật Nhân giật mình, khi định thần lại, Chu Lạc vẫn đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trống rỗng không có một chút cảm xúc nào.
Một con chó lông xù màu vàng kim lắc lư bước tới, hiền lành nằm trên mép xe lăn, dùng mũi cọ cọ vào miếng vải rũ xuống từ trên đầu gối của Chu Lạc. Chu lạc đặt tay lên đầu con chó trong im lặng.
Lâm Dật Nhân lúc này mới nhận ra trên trán mình đã rịn mồ hôi, ớn lạnh tâm can: "Triệu Khải đã đối xử với cô..."
"Hắn ta cưỡng hiếp tôi." Chu Lạc lạnh lùng, ánh mắt vẫn bình lặng không cảm xúc, giống như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, "Hắn ta nói hắn ta thích tôi, còn nói không muốn rời xa tôi. "
"Hắn nói thích tôi, nhưng hắn không quan tâm tôi đã khóc lóc thảm thiết như thế nào." Chu Lạc nhẹ nhàng vuốt ve con chó, tay còn lại buông thõng xuống vô lực: "Tôi không dám nói cho ai biết, kể cả cha tôi. Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy cha tôi đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà và mắng bà là đồ dâm loàn. Nhưng mẹ tôi đã bị kẻ thù của ông ta hãm hiếp. Theo ông, mất đi cái gọi là trinh tiết còn tệ hơn cái chết".
"Sau đó, Triệu Khải đã tiếp tục làm điều tương tự với tôi vài lần."
"Tôi muốn giết hắn, tôi hận bản thân mình không đủ khả năng chống lại hắn ta. Nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được việc bị cưỡng hiếp. Vào một ngày, hắn gọi điện và nói rằng hắn muốn tôi, nói rằng hắn yêu tôi điên cuồng. Sau đó, tôi nhảy xuống...từ chỗ kia." Chu Lạc chỉ tay về hướng cửa sổ.
Đối diện là một biệt thự nhỏ, cao khoảng ba bốn tầng.
"Sau đó tôi biến thành thế này, hắn sợ hãi. Tôi đã thoát khỏi hắn."
Chu Lạc buông tay xuống, chú chó lập tức đứng dậy liếm liếm đầu ngón tay Chu Lạc, dịu dàng hết sức.
"Mỗi đêm, Triệu Khải đều ám ảnh tôi như một cơn ác mộng. Tôi chịu đựng mấy năm rồi. Năm ngoái cha tôi mất, tôi tiếp quản nhà họ Chu. Luật sư Lâm, chị không phải là tôi. Chị không thể tưởng tượng được tôi đã sống như thế nào đâu trong những năm vừa qua. Vâng. Tôi chỉ muốn hắn ta phải ngồi tù, hắn ta xứng đáng với điều đó. "
Lâm Dật Nhân ngồi đông cứng như đá, rốt cục đứng dậy cương quyết nói: "Đã đến lúc tôi phải đi."
Bên ngoài cửa sổ, giữa màn sương mờ chỉ có vài vì sao lác đác, Chu Lạc không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chú chó: "Đã muộn như vậy rồi, luật sư Lâm sẽ không ở lại qua đêm sao?"
"Không."
Lâm Dật Nhân cảm thấy như thể mình đang mang một chậu nước đầy, cánh tay đau nhức, đi lại khó khăn, chỉ cần lơ là một chút có thể làm nước văng ra, thậm chí là làm rơi cả chậu.
Sau khi đi ra khỏi cánh cửa sắt rỉ sét, đằng sau là âm thanh chói tai của cánh cửa sắt đóng sầm lại vang lên, như là sự điên cuồng của một sinh mệnh đang suy kiệt.
Chu Lạc thậm chí không hỏi về quyết định của mình. Lâm Dật Nhân thở dài. Nếu những gì Chu Lạc nói là sự thật, Triệu Khải xứng đáng bị ngồi tù.
Mà Triệu Trăn...
Lâm Dật Nhân ngẩng đầu, những vì tinh tú mờ mịt trong màn sương đen, im lặng như tờ.
Trời tối dần, ánh hoàng hôn dần dần bị bóng tối của những tòa nhà bao phủ. Không thể gọi điện được cho Lâm Dật Nhân, Tư Hiểu bèn hỏi thăm tất cả người nhà của Dật Nhân, sau đó quay lại giường và vùi mình vào trong chăn. Sau vài phút, Tư Hiểu không thể chịu đựng được nữa, bèn chui ra khỏi chăn. Lúc này cô ta mới nhận thấy sắc trời bên ngoài và trong chăn không khác gì nhau, bèn tự nói với bản thân: "Chiến nào." rồi nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.
Khởi động xe, Tư Hiểu bực bội vì xe cộ đông đúc trong lòng thành phố. Cô không ngừng nhìn đồng hồ, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt. Cuối cùng, sau khi thoát khỏi đoạn đường kẹt xe, Tư Hiểu rẽ vào một con đường mòn. Con đường mòn rất yên tĩnh và tối bởi vì có quá ít đèn đường. Đêm tối cẩn thận một chút, Tư Hiểu mơ hồ cảm thấy có tiếng động theo sau, hình như là một chiếc xe khác. Nó bám sát cô như hình với bóng.
Mồ hôi rịn ra trên hai tay cầm vô lăng, Tư Hiểu cảm thấy gần đây mình quá căng thẳng, căng thẳng quá thì sẽ bị bệnh thần kinh. Xoa xoa thái dương, Tư Hiểu lại gọi vào điện thoại của Lâm Dật Nhân, vẫn còn tắt máy. Hít một hơi, Tư Hiểu bẻ lái sang phải.
Một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt, Tư Hiểu tránh qua một bên, âm thanh va chạm cực lớn và chấn động mạnh, tất cả chìm trong ánh sáng chói mắt.
"Xuống xe nhìn xem! Đừng để cô ấy chạy mất!" Hai người đàn ông trên chiếc xe va chạm với xe của Tư Hiểu đẩy cửa bước xuống.
"Mẹ kiếp! Nó chạy!" Một người đàn ông nhìn thấy cánh cửa nơi ghế lái mở ra, quay lại nhìn thấy Tư Hiểu đang chạy, hét lên, "Mau đuổi theo!"
Một con hẻm tối đầy sương mù che hết cả ánh sáng của đèn đường, Tư Hiểu sợ hãi đi vào ngõ cụt, ngoái đầu nhìn lại. Gió rít qua tai, cổ họng khô lạnh khiến Tư Hiểu ho dữ dội, lồng ngực đau nhói, tốc độ dần chậm lại.
Đột nhiên, Tư Hiểu dừng lại, chống tay vào tường thở hổn hển. Hai người bám theo phía cầm theo hai cây sắt sáng bóng.
Tư Hiểu nhìn hai người nọ, đột nhiên cười thân thiện: "Lâu quá không tập luyện thể lực quả là không được rồi."
Hai người nhìn nhau, vỗ vỗ thanh sắt trên tay: "Đừng giả vờ nữa. Hôm nay chúng ta đến đây để dạy cho ngươi một bài học, chúng ta sẽ không giết ngươi, đừng lo lắng."
"Nhưng..." Tư Hiểu dần dần lấy lại sức, nói từng chữ: "Đó-giờ-chỉ-có-ta-dạy-người-khác-thôi."
"Hả?" Hai người cùng nhau cười, "Cho dù cô giống đàn ông đến như thế nảo thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ thôi. Còn muốn đánh nhau sao?"
Tư Hiểu gắt gỏng: "Vậy thì hai người đàn ông các anh, còn hợp sức bắt nạt tôi?"
"Tôi không nghĩ là cô còn rảnh rỗi để tán gẫu chứ?" Một giọng nói phát ra từ con hẻm tối.
Tư Hiểu quay đầu lại đứng im như bị đóng đinh, nhếch mép cười nhạt, "Đã lâu không gặp."
Không nghĩ sẽ gặp tình huống này.
Mễ Bạch nhìn Tư Hiểu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Lại thêm một người phụ nữ nữa, cô ấy thật xinh đẹp." Hai người đàn ông cười hì hì nói.
Mễ Bạch bình tĩnh nghênh đón, Tư Hiểu kéo Mễ Bạch: "Đây là việc của chị, em đừng xen vào, đi đi."
"Buông ra." Mễ Bạch giãy nãy.
Tư Hiểu ôm chặt eo Mễ Bạch, kéo cô lại: "Không cho đi, đừng qua đó."
"Ai cũng không thể đi!" Hai người đàn ông lao tới kéo Mễ Bạch và Tư Hiểu.
"Chị đừng cản em." Mễ Bạch nóng nảy.
Thấy người đàn ông giơ thanh sắt định đập xuống, Tư Hiểu nghiêng người che chắn cho Mễ Bạch, lo lắng vùi mặt Mễ bạch vào lòng mình, xoay lưng chặn lại.
"Bang _" một tiếng súng vang lên giữa trời đêm.
Tư Hiểu nằm trên người của Mễ Bạch, chỉ nghe thấy tiếng súng như tiếng pháo hoa nổ và rơi xuống xuyên màn đêm. Tim Tư Hiểu như chùn lại: "Báng súng?"
"Chết tiệt! Con nhỏ đó có súng!"
Tiếng cây sắt rơi xuống đất, tiếng bước chân nhốn nháo dần biến mất sau lưng. Cuối cùng chỉ còn lại âm thanh của những cơn gió quét qua mặt đất trống trải.
Cái lạnh về đêm bắt đầu thấm qua da, nhưng sự ấm áp đến từ người trong lòng làm Tư Hiểu không muốn buông tay. Tư Hiểu hít thật sâu mùi hương quen thuộc trong vòng tay mình, vòng tay siết chặt hơn ôm Mễ Bạch sát vào trong lòng.
Cơ thể Mễ Bạch khẽ run lên khiến Tư Hiểu chú ý, lúc này mới phát hiện Mễ bạch nằm nghiêng đầu mặt đỏ như gấc, nhắm chặt mắt nín thở.
Tư Hiểu thích thú trong lòng, cô bắt đầu hôn Mễ Bạch, những nụ hôn đi từ khuôn mặt nõn nà của Mễ Bạch xuống cổ rồi tìm đến ngực nàng.
"Mễ Bạch em." Tư Hiểu gọi nhỏ, xúc động nhìn Mễ Bạch.
Đột nhiên, Tư Hiểu bủn rủn toàn thân, có thứ gì đó lạnh cứng chọc vào eo mình, từng chút một đẩy cô ra khỏi người của Mễ Bạch.
Mễ Bạch bình tĩnh nhìn Tư Hiểu, sắc mặt đổi thành lạnh như băng: "Chị nên mừng vì chị không phải đàn ông, nếu không chị đã sớm chết rồi."
Tư Hiểu giơ hai tay lên cao, nở nụ hì hì: "Cảnh sát Mễ, chị sai rồi. Đừng chĩa súng vào chị, gương mặt của em không hợp với tình cảnh này chút nào. Lưng chị toát cả mồ hôi lạnh rồi nè. Em không tin thì sờ thử một cái xem sao."
Mễ Bạch hạ súng xuống và cất đi, nhìn Tư Hiểu bất lực: "Chị bỏ cái kiểu nói lưu manh này đi có được không? Bây giờ em quay lại đồn cảnh sát để lập hồ sơ, chị lái xe về nhà đi."
"Không phải chúng ta cùng nhau sao? Mà này, làm sao em lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Vô tình hay là..." Tư Hiểu dừng lại và nhìn Mễ Bạch với nụ cười đầy ẩn ý, chờ đợi Mễ Bạch đưa ra câu trả lời mà cô muốn nghe.
Mễ Bạch liếc nhìn Tư Hiểu: "Nếu chị không im lặng, em không ngại áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với chị."
"Chậc chậc, em Mễ Bạch này sau khi trở thành cảnh sát lại có khí chất như vậy ta. Này, đợi chị với, xe của chị ở đằng kia."
Mễ Bạch khinh thường nhìn Tư Hiểu: "Chị cũng biết rõ là em làm chức trách của một người cảnh sát sao?" Nói xong, không đợi Tư Hiểu kịp phản ứng, Mễ Bạch tra súng vào bao rồi xoay người bước đi.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của Mễ Bạch, đôi môi cô bất giác cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Mễ Bạch bước đi rất nhanh nhưng Tư Hiểu vẫn bám sát phía sau lưng không rời. Cái lạnh và sự nguy hiểm của đêm tối bắt đầu trở nên ngọt ngào.
Sau khi đưa Mễ Bạch trở lại đồn cảnh sát, Tư Hiểu quay lại chiếc xe đã bị đụng móp một bên của mình chuẩn bị quay trở về thì tiếng chuông điện thoại chợ reo lên.
"Tôi đã rời khỏi nhà họ Chu..."
"Ha ha ha ha... Được rồi." Tư Hiểu cười ngặt nghẽo.
Lâm Dật Nhân ngẩn người hỏi: "Cô sao vậy?"
"Chuyện dài lắm. Tôi đã gặp Mễ Bạch." Tư Hiểu dựa vào ghế ngồi, nhìn bầu trời, cảm giác tốt đến mức muốn bay lên, "Chờ tới lúc chúng ta gặp trực tiếp thì tôi sẽ kể chi tiết cho cô nghe. Có lẽ phải cảm ơn cô về vụ việc lần này."
"Hả?" Lâm Dật Nhân cảm thấy Tư Hiểu đang rất vui vẻ, liền cười cười: "Vậy tốt rồi."
Cúp điện thoại Tư Hiểu úp mặt mình lên tay lái, nhìn về phía đồn cảnh sát cách đó không xa, niềm vui dần dần an tĩnh lại, giống như thuyền nhỏ cập bờ, nhưng không thể kièm nén được nụ cười trên khóe môi.
- --
(*) Nhất đàm tử thủy: một cái đầm nước đọng, thông thường đầm nước đọng tuy trong nhưng không có cá, ý chỉ cô bé này nhìn trong sáng nhưng không có sinh khí.