Ông ngoại thấy cô không nói lời nào liền hỏi: “Oánh Oánh, tuổi cháu cũng không nhỏ, đã hai mươi mốt nên tìm người yêu rồi, Tiểu Phong người này tốt vô cùng, cháu suy nghĩ thử xem sao?”
Lần đầu tiên ông ngoại khen Diệp Phong trước mặt cô.
“Ông ngoại, cháu mới hơn 20, ông gấp cái gì? Cuộc đời cháu mới bắt đầu, xã hội bây giờ rất khác trước kia, phụ nữ có thể chống cả bầu trời! Tương lai cháu muốn kiếm thật nhiều tiền chăm lo cho ông ngoại.”
“Phụ nữ đều muốn lập gia đình nha! Ông cũng già rồi, không còn nhiều thời gian cùng với cháu, chăm sóc cháu,hi vọng lúc còn sống, có thể nhìn cháu kết hôn, lập gia đình, tìm được người tốt dựa vào, có thế ông mới an tâm. . . . . .” Đột nhiên ông ngoại nói những lời này, lỗ mũi Mạc Oánh chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Junie Tkn
“Ông nói cái gì vậy? Không cho cháu nói tiếng nào! Ông ngoại, ông sẽ sống lâu trăm tuổi, thân thể cường tráng! Ông phải bồi bổ cho thân thể thật nhiều, cháu sẽ sớm xuất viện cho ông ngoại, ddlqd nấu cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, tương lai, ông còn phải chăm lo con của cháu, cháu sẽ sinh thật nhiều bão bão cho ông.”
Ông ngoại cười haha mãn nguyện, nếp nhăn trên trán cũng dãn ra.
Đã lâu không thấy nụ cười của ông, Mạc Oánh luôn hi vọng mỗi ngày ông đều cười vui vẻ như vậy, có thể nhìn đến nụ cười của ông, ddlqd công việc mệt mỏi hơn nữa cũng đáng, chỉ cần có thể kiếm tiền, trang trải cuộc sống sung túc cho ông, cái gì cô cũng nguyện ý làm.
“Ah, Tiểu Phong đến rồi!” Ông ngoại nhìn cửa chợt nói.
Mạc Oánh quay đầu lại, bắt gặp Diệp Phong xách theo bình thuỷ đi tới, anh cũng nhìn về phía cô, trong mắt rõ ràng thoáng qua tia vui mừng “Mạc Oánh, em cũng ở đây a.”
“Ừ.” Cô gật đầu một cái.
“Mẹ anh nấu nồi cháo gà thật to, bảo anh đem đến cho ông, em ăn cùng nha.” Anh vừa nói vừa múc ra chén, đưa tới trước mặt Mạc Oánh, cô cũng không khước từ, nhận lấy canh mở miệng nói: “Cám ơn.”
Kể từ khi Diệp Phong đến, ông ngoại luôn bày ra bộ dạng vui vẻ, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, bình thường ông rất ít cười.
Đến hơn mười giờ, ông ngoại mệt mỏi muốn ngủ, kêu Diệp Phong đưa cô về.
Mạc Oánh mơ hồ cảm thấy, ông ngoại như đang làm ông tơ cho chúng tôi?
Thấy ông ngoại vui vẻ như vậy, Mạc Oánh cũng không muốn làm ông mất hứng, nên không vạch trần ông, nhẹ giọng với Diệp Phong: “Vậy làm phiền anh đưa em về.”
Trên đường về nhà, ban đêm thời tiết có chút lạnh.
Mạc Oánh chỉnh lại áo, rụt cổ một cái.
Chương 36: Cô không xứngNgay sau đó, một chiếc áo rộng được khoác trên người cô, Mạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng trong veo như nước trong đêm đen, lóe lên như một loại mê dược tinh thần con người.
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Hai người cứ như vậy sóng vai đi, luôn giữ khoảng cách thích hợp, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Kể từ hôm Tô Quân đưa cô về nhà, đã không còn thấy mỗi đêm Diệp Phong đứng dưới lầu đợi cô.
Nhược Hi thỉnh thoảng cũng gọi cho cô, hỏi chuyện của Diệp Phong, Mạc Oánh cũng ậm ừ cho xong, Nhược Hi nhiều lần nhận ra có chỗ khác thường nên dần không hỏi tới anh nữa.
Mạc Oánh cho rằng Diệp Phong đã từ bỏ, nhưng lại không nghĩ tới, anh vẫn kiên trì tới thăm ông ngoại như cơm bữa… có lẽ anh đồng cảm với lão già cô đơn nên phát tâm chiếu cố! Trong lòng cô nghĩ thế.
“Gần đây quay phim rất bận.”
“Ừ.”
“Phải nhớ ăn cơm đủ bữa, biết không? Bữa sáng nhất định phải ăn, còn có. . . . . .” Diệp Phong thao thao bất tuyệt, đề cập từng li từng tí những việc sinh hoạt hàng ngày.
Diệp Phong rất biết cách chăm sóc người khác, tương lai người phụ nữ nào gả cho anh nhất định vô cùng hạnh phúc.
“Ừ.” Mạc Oánh gật đầu nói.
Anh giống như ý thức được điều gì có chút lúng túng:”Thật xin lỗi, không phải anh rất dài dòng?”
“Không có, em biết anh nói thế vì quan tâm cho em, cám ơn anh.” Cô dùng giọng điệu chân thành đáp lại.
Diệp Phong hơi trầm mặc, dừng chân tại chỗ, ánh nhìn dịu dàng mơ hồ đang chất chứa nỗi niềm sâu kín hướng về phía cô. Junie Tkn
“Thế nào?”
“Mạc Oánh. . . . . .”
“Hả?” Cô dường như cảm giác được anh sắp nói điều gì, vội vàng trốn tránh ánh mắt của anh “Đã muộn rồi, anh trở về đi, em tự gọi taxi về nhà được rồi ——”
Không đợi cô nói hết, Diệp Phong đột nhiên dang tay ôm lấy cô.
Anh không nhớ được đã bao lâu không ôm cô thật chặt thế này.
Vẫn lồng ngực ấy vẫn mùi hương thoang thoảng ấy, Mạc Oánh nhất thời bị mê hoặc quên cả việc đẩy anh ra.
“Không nên như vậy?” Mạc Oánh sợ bản thân sẽ bị cuốn vào vòng tay ấm áp đó, không thể thoát khỏi anh. Bây giờ cô đã không còn xứng với anh.
Mạc Oánh cô đã không xứng, thật sự không xứng.
“Mạc Oánh, anh không muốn buông tay, anh không thể từ bỏ em, bất kể em thay đổi thế nào, em vĩnh viễn là cô gái trong lòng anh thích nhất, một cô gái luôn tươi cười hạnh phúc mỗi khi bên cạnh anh.”