Cô muốn dựa vào chính mình, từ nhỏ luôn nhắc nhở chính mình phải tự lập, không nên dự dẫm vào người khác, càng không nên lười nhát ỷ vào đàn ông!
Lục Minh Hiên thấy cô thật lâu không lên tiếng liền nói tiếp: “Tôi cũng không miễn cưỡng bất kỳ người nào, cô cũng vậy.” Junie Dứt lời, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh “Rầm rầm” tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra sau tiếng đóng cửa.
Kể từ đêm hôm đó về sau, Mạc Oánh cũng không nhận được điện thoại từ thư ký Lục Minh Hien, anh lại không có tìm qua cô.
Mạc Oánh nghĩ, quan hệ giữa chúng tôi, cắt đứt hẳn rồi!
Dễ dàng như vậy liền kết thúc sao? Còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
Mỗi lần nghĩ đến Lục Minh Hiên, tâm tình cô liền buông lỏng rất nhiều, có loại cả giác chim nhỏ được thả khỏi lồng tre.
Duy trì loại quan hệ bí mật đó, khiến cô mỗi thời khắc đều thở không nổi, luôn dè chừng bản thân sớm muộn cũng bị phơi bày ra ánh sáng, trong lòng vô cùng áp lực.
Hiện tại loại sợ mất sợ có đã biến mất, nay có thể đem hết tâm trí lẫn thời gian dồn vào công việc.
Hầu như cả ngày của Mạc Oánh đều ở phim trường, có lúc một ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, thỉnh thoảng rút chút ít thời giờ chạy đến thăm ông ngoại, mỗi lần cô đến đều toàn nửa đêm, lúc ông ngoại ngủ. Junie Tkn
Cách cửa phòng bệnh từ xa nhìn ông, Mạc Oánh tự nhủ, phải kiên cường hơn nữa, biến giấc mơ sớm thành hiện thực!
Lại tiếp tục một ngày bận rộn, cô đã sớm tới phòng hóa trang thay đổi trang phục lẫn trang điểm.
Mạc Oánh vốn không có trợ lý riêng, cũng không có người đại diện, tất cả đều chỉ dựa vào chính mình.
Thời điểm cô thay xong quần áo đi ra, Đỗ Phi Phi đã ngồi ở trước bàn trang điểm, cô ấy giống như thường ngày, bởi vì một chút chuyện nhỏ, lại đem trợ lý bên cạnh ra mắng xối xả. Junie Tkn
“Này sữa đậu nành lạnh thế! Bảo sao tôi uống..!!! Còn không mau cầm đi làm nóng!”
“Đúng, đúng. . . . . .”
Vài phút sau!
“Phi! Này sữa đậu nành nóng như vậy, bảo sao tôi uống…!! Muốn bỏng chết tôi à!”
“Thật xin lỗi Đỗ tiểu thư. . . . . .”
“Đi mua cho tôi lon cola, phải lạnh đấy! Nhanh đi!”
“Dạ . . . . .”
Chứng kiến cảnh này tái diễn mỗi ngày, trong lòng Mạc Oánh vô cùng đồng cảm cho vị trợ lý đó.
Phục vụ cô ta, thật không dễ dàng a!
Sau khi trợ lý rời đi, phòng hóa trang chỉ còn mỗi cô và Đỗ Phi Phi!
Mạc Oánh không muốn một mình ở chung cùng cô ta, chỉ muốn mau mau rời khỏi phòng hóa trang, đi ra ngoài đọc thuộc lời thoại tốt hơn.
Chương 34: Công phu chưa tới“Gần đây, Lục Minh Hiên không tìm cô à!” Giọng điệu chanh chua từ sau lưng truyền đến, Mạc Oánh chắc chắn cô đang cười nhạo dùng ánh mắt xem thường hướng vào cô.
Cô lười đôi co với cô ta… tiếp tục nhìn vào gương trang điểm.
“Tối qua tôi bắt gặp anh ta ôm cô gái đang dùng cơm cùng đạo diễn bàn về vai diễn cho bộ phim mới! ddlqd Dáng dấp cô ta còn rất thanh thuần, da dẻ trắng nõn không cần phần son. Xem ra gần đây anh ta đổi khẩu vị, thích ăn đồ mộc.” (Ý là mộc mạc, không phấn son lòe loẹt)
“Mạc Oánh, xem ra công phu của cô chưa tới, mới nửa tháng liền bị vứt bỏ! Tôi còn tưởng cô rất có bản lãnh! Hóa ra cũng chỉ như thế.”
Đỗ Phi Phi thấy cô không nói lời nào, cũng không tức giận, tiếp tục lầu bầu: “Người đàn ông ưu tú như Lục Minh Hiên, không khác gì con ngựa hoang, không người phụ nữ nào có thể trói được anh ta! ddlqd Cũng chưa có người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ta quá ba tháng, loại mặt hàng như cô, có thể leo lên giường anh ta, đã là vô cùng may mắn rồi! Trân trọng cơ hội lần này tới không dễ, bộ phim tiếp theo cũng không có vận may đảm nhiệm vai nữ chính nha.”
Đỗ Phi Phi nói xong, nhìn vào gương cười xinh đẹp, lắc cái mông rời đi.
Kết thúc buổi quay đã là trời tối.
Cô mang thân thể mệt mỏi, mua trái cây tươi tới thăm ông ngoại.
Hôm nay tan tầm sớm một chút, mới hơn chín giờ, ông ngoại ở trong phòng bệnh xem ti vi, vừa nhìn thấy Mạc Oánh đã vui mừng tươi cười, câu nói đầu tiên hỏi cô có ăn cơm không, mỗi lần tới thăm đều hỏi mỗi câu này, dường như việc ăn cơm đối với cô rất quan trọng. Junie Tkn
Những lời này khiến lòng dạ cô ấm áp, cảm giác vô cùng ấm áp.
Ở trên thế giới này, ngoại trừ ông ngoại thương cô, người quan tâm cô không nhiều, nếu có chỉ có ông, ngay cả muốn cô báo đáp công ơn cũng chưa bao giờ. Thầm lặng yêu thương cô, đời này cô cảm nhận được mỗi tình thân này.
“Cháu ăn cơm ở đoàn phim rồi, ông thì sao? Thức ăn ở bệnh viện có hợp khẩu vị không?” Mạc Oánh biết ông không thích ăn đồ dưới căn tin, tuy nhiên vẫn không còn cách khác, cô đến trường quay suốt lấy đâu ra thời gian nấu cho ông.
“Cũng may, hôm nay Tiểu Phong mang canh cho ông. Tiểu tử kia tốt vô cùng, thường đưa cơm lại hoa quả cho ông, thật là để nó phiền toái. ddlqd Ông kêu nó không cần khách khí như vậy cứ đưa hết cái này đến cái kia, hắn còn như vậy. . . . . .” Ông ngoại cằn nhằn.
Mạc Oánh lặng lẽ nghe ông nói, tay gọt trái táo đỏ.