“Anh là…?” Tôi cảm giác nhìn anh có chút quen mắt, chẳng qua nhất thời không nhớ ra anh là ai.
“Tôi tên Tô Quân.” Anh mỉm cười, nụ cười như tẩm hơi thở mùa xuân, cho tôi một loại cảm giác tản mát tự nhiên.
“A! Anh là Tô Quân!” Tôi chợt nhớ, bừng tỉnh hiểu ra!
Anh thủ vai nam chính trong bộ phim, Tô Quân – ngôi sao mới sáng giá của làng điện ảnh và truyền thông, mới vào nghề một năm đã tỏa sáng khắp nơi. Bởi dáng dấp đẹp trai anh tuấn, hơn nữa còn ca hát hay, đóng phim cũng hay, bộ phim trước anh đóng vai quý ông lớn tuổi, lần này lại là vai nam chính! Khẳng định là mở màn cho đỉnh cao mới!
Chung quy mà nói, con đường về phía trước là một tương lai rộng mở! Tất cả mọi người đều kính trọng anh!
Tôi từng xem báo chí đưa tin về anh, chẳng qua người đàn ông này, cùng với trong hình khó để nhận ra là cùng một người, mà những bộ ảnh chụp cho phim truyền hình, tôi cũng chưa coi qua, bất quá chỉ nghe tới tên anh thôi.
Anh nhặt cuốn kịch bản từ dưới đất lên, đưa tới trước mặt của tôi: “Cô chính là Mạc Oánh chứ? Người thủ vai nữ chính?”
Tôi cầm lấy kịch bản, có chút ngượng ngùng gật đầu: “Lần đầu tiên tôi quay phim, vì vậy, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Anh là minh tinh sáng chói, còn tôi chỉ là người mới gia nhập hợp tác cùng anh, khẳng định sẽ phải thua thiệt nhiều chỗ! Tôi cảm giác mình chỉ làm nên cho anh thôi vậy.
“Tôi cũng mới vào nghề được một năm, hơn nữa chưa từng học qua trường lớp biểu diễn, còn cô tốt nghiệp từ trường nghệ thuật! Cô nên chỉ giáo tôi mới đúng!” Anh tươi cười thân thiện đưa tay ra: “Rất hân hạnh được biết cô, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ.” Tôi cũng đưa tay ra bắt tay hữu nghị cùng anh.
Sau đó, chúng ta hàn huyên về kịch bản, anh truyền đạt cho tôi chút ít kinh nghiệm khi quay phim, chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, thời gian cũng theo đó trôi qua mau.
Một lát sau, có người tới gọi chúng tôi đến phòng hóa trang, để bắt đầu tạo hình, trang điểm.
Lần này chụp là cho bộ phim dài tập sắp tới, do Internet cùng tên tiểu thuyết sửa đổi thành phim hiện đại đô thị tình cảm《 Giật mình, ông xã là người giàu có , tôi thủ vai nữ chính Doãn Thượng Nặc, Tô Quân vào vai nam chính Khương Trạch Ngôn, còn Đỗ Phi Phi diễn nữ phụ Dương Tuyết Mạc.
Do khung cảnh thời hiện đại đô thị, nên tạo hình cùng hóa trang đã nhanh chóng chuẩn bị xong, kế đó lại mở họp báo và kết thúc đã bảy giờ tối!
Chương 16: Tại sao không quan tâm em?Tôi kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng thay đồ, cùng lúc điện thoại trong túi reo lên.
“Nhược Hi à.”
“Mạc Oánh, cậu đang ở đâu?”
“Hôm nay đến công ty thử vai cùng tạo hình, sắp tới sẽ có phim rồi.”
“Oa, thật a! Tuyệt vời quá, cậu vẫn chưa ăn cơm chứ? Tối nay tới nhà tớ, tớ chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon , coi như ăn mừng cậu thắng lớn?”
“Được rồi! Nhưng tớ phải ghé ngang bệnh viện một chuyến, xem tình hình của ông ngoại, rồi mới qua tìm cậu, như vậy đi, trước khi đi sẽ gọi cho cậu!”
“Tốt, vậy tớ chờ điện thoại của cậu!”
Cúp điện thoại, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy ông ngoại, đem chuyện đóng phim nói cho ông nghe, tâm tình trở nên tốt lên hẳn.
Chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ cần thấy được ông ngoại cười, tất cả đều đáng giá!
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng tôi vô thức lộ ra nụ cười.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Một thanh thanh âm quen thuộc vang lên.
Ta ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt điển trai của Tô Quân, mím môi mỉm cười.
“Tối nay, đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm hát karaoke, cô đi cùng nha!” Cả người Tô Quân dựa vào tường, vài cọng tóc đen bay phấp phơi trong không trung.
Nụ cười của anh luôn mang cho tôi cảm giác gần gũi, tôi ái ngại đáp: “Xin lỗi, tôi mới hẹn bạn, cho nên. . . . . .”
“Được rồi!” Anh vốn không thích làm người khác khó xử, thờ ơ nhún vai một cái: “Vậy thì lần sau đi!”
Mới ra tới cửa chính công ty, tôi lại nhận được một cú điện thoại:
“Xin chào, xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là thư ký của Lục tiên sinh, hiện tại ngài muốn gặp cô, bây giờ cô đang ở chỗ nào, tôi đến đón cô.”
“Không cần, tự tôi ngồi xe tới là được, địa chỉ là chỗ khách sạn lần trước sao?”
“Đúng, Lục tiên sinh đang đợi cô, mong cô có thể tới trong vòng ba mươi phút.”
Cửa thang máy mở ra ở lầu trên cùng, tôi đi về phía cửa ‘phòng cho tổng thống’, ngoài ý muốn phát hiện, cửa chính khép, thế nhưng không khóa?
Tôi nghi ngờ hơi nhíu mày, đưa tay đang muốn đẩy ra, tay mới vừa chạm đến cửa, bên trong truyền đến một thanh rên rỉ quen thuộc:
“Ừ. . . . . . Muốn anh. . . . . . Mau. . . . . .”
Tay tôi đông cứng lại, tầm mắt không tự chủ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.
Một người phụ nữ lộ nửa người đè trên người Lục Minh Hiên, ngón tay ngọc thon dài điên cuồng xoa lồng ngực anh, thanh âm yêu mị làm nũng: “Trước kia không phải anh rất thích em trêu đùa như vậy sao? Tại sao không quan tâm em? Anh nhịn được sao?”