Ước mơ lớn nhất của Kiệt Tây là thiết kế một đôi giày thủy tinh đẹp nhất để cầu hôn với chị Niệm Niệm, sau đó để Niệm Niệm mang đôi giày của cậu cùng cậu đi vào lễ đường kết hôn. Nhưng giày thủy tinh thiết kế xong thì chị Niệm Niệm của cậu lại gả cho người khác, cậu thề rằng đó là lần khóc cuối cùng của cậu, chỉ cần chị Niệm Niệm hạnh phúc là đủ rồi.Nhưng cậu nhìn ra được rằng cô không hạnh phúc. Cậu cũng nhìn ra được cô đã yêu Lục Hướng Bắc, chỉ là cô cứng đầu không chịu thừa nhận thôi.
Cậu nhìn hạt đậu sắt trong miệng cô, mắt hướng lên ti vi nhưng hai mắt lại như vô thần. Cậu biết cô lại thất thần rồi, mà cô thất thần ngoài vì Lục Hướng Bắc ra thì còn là vì ai chứ?
Bỗng nhiên di động của cô reo lên làm thức tỉnh trạng thái miên man của cô. Cô cúi đầu nhìn, là Lục Hướng Bắc, không do dự liền từ chối cuộc gọi sau đó tắt máy. Cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm, còn lại cái gì cũng không cần, có được không?
"Từ cột đèn đường này cõng thẳng đến cửa nhà chị mất bảy giây, chị tin không?" Kiệt Tây không nói hai lời liền kéo tay cô, cõng cô trên lưng.
"Á, em điên à! Mau thả chị xuống!" Đã lâu không chơi trò này, cô sợ đến ôm chặt cổ cậu mà la lớn.
Khi nhỏ chơi trò cõng tân nương, mỗi cậu bé chọn cho mình một tân nương xem ai cõng tân nương đến đích trước. Kiệt Tây không lớn bằng Thẩm Khang Kỳ, không cao bằng anh, cõng cũng không khỏe như anh nên mỗi lần chơi cô đều làm tân nương của Thẩm Khang Kỳ, còn Kiệt Tây nếu muốn cõng cô chỉ có thể nhân lúc Thẩm Khang Kỳ không ở cùng đến tìm cô sau đó cõng cô chạy, cuối cùng còn không phục nói: "Chị xem đi! Lần này em chỉ dùng có chín giây, nhanh hơn cả lão đại đấy!"
Sau này khi cô kết hôn với Lục Hướng Bắc, theo phong tục cần em trai cõng tân nương xuống lầu giao cho tân lang nhưng nhà họ Đồng không có con trai nên cô được Kiệt Tây cõng, cô mãi mãi ghi nhớ cái biểu cảm của Kiệt Tây khi cõng cô xuống lầu, khóe mắt hồng hồng giống như đứa trẻ không có được kẹo ăn vậy.
Cô thật vô tâm, cho rằng cậu chỉ là đứa trẻ sau này sẽ gặp được người con gái cùng tuổi rồi sẽ tự nhiên hiểu chuyện hơn. Thật không ngờ cậu bây giờ vẫn nhớ đến trò chơi này lại còn cõng cô chạy nhanh ngay trong tiểu khu nhà cô.
Lúc đầu cô không quen với việc đã từng này tuổi còn chơi trò trẻ con này lắm nhưng sau khi ở trên lưng Kiệt Tây lên xuống theo tiết tấu chạy của Kiệt Tây, lại thêm lúc ăn cơm có uống chút rượu, da đầu hình như hưng phấn lên giống như quay về thời niên thiếu vậy. Từng sợi tóc tung bay theo gió, âm thanh rõ ràng của cô cất lên trong gió: "Nhanh lên! Cố lên! Khang Kỳ cố lên! Khang Kỳ cố lên!"
"Cố lên! Kiệt Tây cố lên!" Cô nhất thời quên hết mọi việc giữa đêm mà hét lớn, tiếng cười như chuông gió, va chạm của ngọc châu không ngừng phát ra do tiếp xúc với gió!
"Hôm nay có vui không?" Cậu cõng cô đến trước cửa nhà, quả đúng chỉ cần bảy giây.
"Ừ!" Cô mím môi cười, gật đầu lia lịa, ở cùng với Kiệt Tây có lần nào là không vui chứ?
"Chị à, chị bây giờ thật nặng! Thấy em thở không ra hơi mà cũng không mời lên nhà sao?" Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, thở phì phò.
Cô đạp vào lưng cậu: " Muốn chết hả! Dám nói chị béo! Chị không có cái sở thích thắp nến đêm khuya nói chuyện với trẻ con đâu, em mau biến về nhà đi!"
Khi Kiệt Tây rời đi đã để lại một biểu cảm trách móc rất khoa trương, lại một lần nữa làm cô cười nghiêng ngả. Cho đến khi mở cửa cô vẫn mang tiếng cười bước vào phòng. Trong phòng tối om, mở đèn lên cô bị dọa giật cả mình.
*****
Hết chương 35