Anh không thèm liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng phía trước: "Không cần, một người đàn ông đã li hôn như anh, muộn như vậy rồi lại vào căn hộ của một cô gái độc thân, em không sợ làm tổn hại đến thanh danh của mình sao?"
Cô nhếch mày, nghịch ngợm nói: "Em không sợ!"
"Em không sợ nhưng anh sợ, em lên đi, anh phải đi đây!" Anh vẫn như cũ lười biếng, ngữ điệu kéo dài ra.
Âu Dương Nghiên hắng giọng, đứng thẳng người: "Được rồi, đừng tỏ vẻ ngầu nữa! Đâu phải thật sự muốn anh lên đâu? Nhưng tuần trước em có bay về nhà, bác Lục bảo em mang ít đồ đến cho anh!"
"Mang cái gì em thích thì cứ giữ lấy!" Anh đến cả cô ta mang thứ gì cho cũng không có hứng thú, chỉ để lại một câu rồi trực tiếp đạp ga phóng đi.
Âu Dương Nghiên đứng trong gió nhìn đèn đuôi xe Audi của anh, không vui bĩu môi.
Chẳng phải đã li hôn rồi sao? Còn là người phụ nữ kia không cần anh nữa mà sao anh còn chưa dứt tình với cô ta nữa? Không biết là một người phụ nữ như thế nào nữa.
Sau khi xe rời xa chung cư của Âu Dương Nghiên thì anh liền giảm tốc độ xuống, di động bỗng vang lên là chuông báo có tin nhắn, tin nhắn của Di Đóa: Cục trưởng Lục, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ấy nghe thấy rồi, cục trưởng Lục cố lên!
Cố lên sao? Anh cười khổ, anh vẫn luôn ở trong trạng thái đầy dầu sẵn sàng mà, chỉ là cô không có anh cơ hội đến gần mà thôi.
Bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là cố gắng làm việc thôi.
Trả lời tin nhắn của Di Đóa: Cô cũng cần cố gắng lên, từ bây giờ tôi sẽ chuyển về phía sau địch, tác chiến tiền phương giao hết cho cô đấy.
Di Đóa ngạc nhiên nhắn lại: Nhiệm vụ nặng nề quá cục trưởng Lục, tôi đơn độc chiến đấu thì lực lượng mỏng quá!
Anh vười nhạt trả lời: Cô không phải chỉ có một mình.
Vừa trả lời xong thì có cuộc gọi đến, người gọi đến là Ngũ Nhược Thuỷ.
Nhược Nhược sao? Đã rất lâu không liên lạc rồi, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh là có việc gì đây?
"A lô?" Anh nghi ngờ nhận máy.
"Lục đại ca.." Ngũ Nhược Thuỷ ở bên kia khóc lóc.
"Sao thế Nhược Nhược?" Đối với Ngũ Nhược Thuỷ, anh vẫn luôn nể tình Như Kiều và Nhuận Nam nên chăm sóc cô ta, nhưng từ khi phát hiện tâm kế của cô ta thì cũng ít qua lại hơn.
Cái chết của Như Kiều đã làm cô ta mất đi người thân cuối cùng, niệm tình cô ta còn trẻ nên anh đã nhờ bạn bè tìm cho cô ta một công việc khác, thấy cô ta ổn định rồi thì bản thân anh mới yên tâm được.
Lần này trở về cũng đã âm thầm hỏi thăm bạn bè về tình hình của cô ta, bạn bè nói cô ta cũng không tệ, chăm chỉ làm việc, nghe nói còn tìm được bạn trai mới rồi, anh cũng hỏi người bạn trai này là người thế nào thì người bạn nói là cô ta nói anh ta cũng không tệ, đổi xử với cô ta rất tốt nhưng vẫn không biết là ai.
Như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần cô ta có thể tự lập cuộc sống thì anh cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Nhuận Nam và Như Kiều.
Còn những việc khác thì không phải là việc anh nên quan tâm nữa.
Nhưng lúc này cô ta gọi điện đến là vì bị bạn trai bắt nạt sao?
Còn Ngũ Nhược Thuỷ bên kia lại chỉ khóc gọi anh: "Lục đại ca..
Lục đại ca.."
"Em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"
"Lục đại ca..
Em ở nhà..
Em rất ngoan..
Rất ngoan..
Không đi đâu cả..
Nhưng tại sao mọi người lại không thích em..
Anh không thích..
Anh ta cũng không thích..
Đến cả chị khi còn sống cũng không thích em..
Tại sao.." Cô ta khóc không thành tiếng ở đầu bên kia.
"Em cứ ở nhà, anh đến ngay!" Anh lập tức quay đầu xe đi về phía chung cư của Ngũ Nhược Thuỷ.
Cửa căn hộ vừa mở ra, Lục Hướng Bắc liền nhìn thấy Ngũ Nhược Thuỷ đầu tóc rối loạn, mặt mũi tiều tuỵ, sắc mặt trắng xanh yếu ớt, giống như người vừa bị ốm vậy.
"Sao em lại thành như thế này? Ốm sao?" Anh cau mày hỏi.
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi nước mắt Ngũ Nhược Thuỷ liền rơi như nước vỡ bờ, khóc đến mức không gọi nổi tiếng Lục đại ca.
"Đi, trước tiên đi bệnh viện đã!" Dáng vẻ của cô ta rõ ràng là bị bệnh rồi, hơn nữa trên bàn còn có ít thuốc tán loạn.
Ngũ Nhược Thuỷ ngửa mặt đầy nước mắt lên ra sức lắc đầu: "Không đi! Em không đi! Mấy hôm trước em mới đến bệnh viện rồi.."
"Thật sự là đi bệnh viện rồi chứ? Bệnh gì vậy?" Giọng anh trở nên nghiêm khắc.
Thuốc trong tay Ngũ Nhược Thuỷ rơi xuống đất, cô ta che mặt khóc lớn: "Lục đại ca! Em..
Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa..
Em không biết nên làm như thế nào nữa..
Em từng nghĩ đến cái chết..
Nhưng em lại không còn mặt mũi nào nhìn mặt chị em ở dưới kia..
Chị mà biết chắc chắn sẽ đánh chết em..
Tuy rằng khi còn sống chị làm loại việc đó..
Nhưng chị ấy vẫn luôn muốn em là một cô gái trong sạch thuần khiết..
Lục đại ca..
Em thật sự muốn làm một cô gái trong sạch thuần khiết..
sạch sẽ gả cho anh ấy..
Nhưng anh ấy không cần em..
Cũng không cần con của bọn em..
Anh ấy nói anh ấy chưa bao giờ thích em.."
Cô ta nói một lèo những lời này, nói xong liền úp mặt vào xô pha khóc lớn.
Lục Hướng Bắc vừa vào đã nhận ra đôi mắt sưng đỏ của cô ta, đoán là thời gian này chắc là cô ta vẫn lấy nước mắt để rửa mặt, cô ta lúc này cần được an ủi, nhưng đáng tiếc anh không phải là người cho cô ta sự an ủi, thậm chí đến cả cái ôm cơ bản nhất của anh trai anh cũng không thể cho cô ta.
Dù sao thì Ngũ Nhược Thuỷ cũng từng có tình cảm nam nữ với anh, vào thời khắc nhạy cảm này nếu đi sai một bước thì sẽ sai hết mất, anh không thể cho Ngũ Nhược Thuỷ bất cứ hoan tưởng nào nữa.
"Nói cho anh biết anh ta là ai?" Anh quỳ xuống hỏi nhẹ cạnh người cô ta.
Ngũ Nhược Thuỷ lại vùi đầu vào trong gối chỉ lắc đầu: "Không, không nói, không thể nói được, em gọi anh đến không phải để trút giận cho em, anh đi tìm anh ta cũng vô ích thôi! Em chỉ là..
Chỉ là.." Cô ta òa khóc, khóc lớn không kiềm được: "Lục đại ca, em chỉ là rất sợ, cảm thấy cả thế giới này chỉ còn lại một mình em, tất cả mọi người đều không cần em..
Lục đại ca, em rất mong thời gian có thể quay ngược lại, trở về khi còn đi học, có chị, có anh, vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt biết bao.."
Nếu như thời gian quay ngược lại..
Hừ..
Anh cũng mong là thời gian sẽ quay ngược lại, nhưng vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi sao?
"Nhược Nhược nghe này, thời gian vĩnh viễn không thể nào quay ngược lại được, quá trình tiến về phía trước của chúng ta sẽ còn phạm rất nhiều sai lầm, em như vậy mà anh cũng vậy, mọi người đều vậy, dù cho chúng ta có bao nhiêu hối hận thì sai lầm đã mắc phải cũng không giống như đáp án viết sai mà có thể xóa đi viết lại, chúng ta không có cách nào xóa đi được sai lầm để trở về thời gian như một tờ giấy trắng.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đứng dậy bù đắp sai lầm!" Anh thấp giọng nói, giống như nói với Ngũ Nhược Thuỷ cũng vừa như đang nói với chính mình.
"Nhưng..
Nhưng sai lầm này quá lớn..
Đối với phụ nữ mà nói thì sai lầm này còn khó chịu hơn là giết cô ta..
Lục đại ca, làm sao bây giờ? Về sau em biết làm người thế nào đây?" Cô ta ngồi dậy, ngẩng mặt, không biết làm sao hỏi anh.
"Nghe này Nhược Nhược.." Đối với chuyện này, anh không hề có kinh nghiệm an ủi nên chỉ có thể bất đắc dĩ: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, nếu như anh ta thật sự là một người đàn ông không có trách nhiệm như vậy thì anh ta cũng không đáng để em phải như thế này vì anh ta.
Người đàn ông thật sự yêu em sẽ không để ý đến quá khứ của em vì thế nên em phải lấy lại tinh thần, đi ra khỏi ám ảnh trong quá khứ, phải tự sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, để cho người đã bỏ rơi em phải thấy hối hận, để cho người sau này sẽ lấy được em cảm thấy tự hào!"
Ngũ Nhược Thuỷ nghe thấy lời anh nói thì từ từ nín khóc, sụt sịt, nhỏ tiếng hỏi anh: "Chị..
Chị Niệm Niệm như vậy sao? Chị ấy bây giờ sống tốt hơn trước đây rồi, có người đang chờ được lấy chị ấy, lại còn có anh hối hận vì chị ấy.."
Anh sững người: "Có ý gì?"
"Không..
Không có gì.." Cô ta sợ sệt cúi đầu, nhét tờ báo ra phía sau.
Ánh mắt của anh rất nhanh nhạy đã nắm được động tác của cô ta: "Đó là gì?"
"Thật sự..
Không có gì.." Cô ta hoàn toàn nhét tờ báo ra sau mình.
"Lấy ra đây!" Anh vươn tay ra, một phát đã tóm được tay cô ta, lấy tờ báo đã bị vo thành nắm trong tay cô ta.
Đó là báo tối nay, anh còn chưa kịp xem, trên đó đăng ảnh của Đồng Nhất Niệm và Hạ Tử Tường, chính là cảnh mà tối hôm đó anh đã nhìn thấy, hai người họ ở cùng nhau, thần thái thân thiết.
Trên báo còn dùng kiểu chữ rất chói mắt làm tiêu đề, đại ý là niềm vui mới của cậu hai Hạ lại chính là con gái lớn nhà họ Đồng đã lụi bại gì đó.
Anh hiểu rồi, Ngũ Nhược Thuỷ vẫn là Ngũ Nhược Thuỷ đó, chơi trò tâm kế nhỏ trước mặt anh, bề mặt thì không muốn để anh nhìn thấy, không nói người đàn ông kia là ai nhưng thực tế thì chính là muốn nói cho anh biết người đàn ông đó chính là Hạ Tử Tường.
Anh thật sự không hiểu Ngũ Nhược Thuỷ này có tâm lí như thế nào nữa, loại chuyện này cứ nói rõ ràng với anh là được rồi, sao lại cứ phải làm nó trở nên phức tạp vậy chứ?
"Hạ Tử Tường sao, có phải là anh ta không? Sao em lại ở bên anh ta chứ?" Lục Hướng Bắc ném báo xuống đất, nổi giận với cô ta.
"Em..
Mới đầu em làm sao biết là không thể ở cùng anh ta chứ.." Ngũ Nhược Thuỷ ra vẻ sợ hãi, rụt rè trả lời: "Em cũng là người phụ nữ mong muốn có hạnh phúc, anh ta theo đuổi em, em cũng thích anh ta, sao lại không thể ở cùng anh ta?"
"Anh ta là loại người gì, em không tìm hiểu trước sao? Là công tử ăn chơi đào hoa nổi tiếng đấy!" Trong lòng anh chứa một ngọn lửa vô danh, tất nhiên không chỉ vì Ngũ Nhược Thuỷ, tuyệt đối không phải..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK