Thì ra khi đối mặt với anh cô cũng từng cười, nụ cười kia không phải một chữ "ly" là có thể quên hết được.
Lật từng trang báo giống như đang phát lại lịch sử của cô và anh vậy, mỗi trang lật qua là vết thương của cô như càng sống dậy.
Mỗi bức ảnh trên báo là bút ký ghi lại một mặt vui vẻ của cô và anh, cô luôn cười dịu dàng hoặc mở rộng vòng tay rộng rãi hoặc yên tĩnh đến cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Bản thân trong cuộc hôn nhân này từng có rất nhiều niềm vui, từ trước đến nay cô vẫn tưởng giữa bọn họ chỉ có oán trách nhau là nhiều chứ.
Còn anh mỗi khi cô cười anh đều cúi đầu nhìn cô chắm chú, trong đáy mắt tràn đầy sự hài lòng và dịu dàng, anh từng nhìn cô như vậy sao? Dường như cô là trung tâm của cả thế giới, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có cô mà thôi.. Ánh mắt như vậy có bao nhiêu phần là diễn, bao nhiêu phần là thật đây?
Bỗng nhiên cô cảm thấy nụ cười của anh, khuôn mặt đẹp trai của anh vô cùng chói mắt vội vàng đóng quyển sổ lại không muốn lại nhìn thấy những hình ảnh giả tạo kia nữa, đáo là thứ hạnh phúc giả dối.
Thật ra không cần mẹ Lương nói cô cũng có thể biết sự việc như thế nào. Mẹ Lương chắc chắn là mẹ nuôi của anh, có điều cô không hiểu là tại sao từ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến người mẹ nuôi này, cũng chưa từng đến thăm bà, còn mẹ Lương tại sao lại giấu giếm cắt lại những bài báo liên quan đến anh dán thành một quyển sổ thế này nhưng lại vẫn không đi tìm anh. Thậm chí Đồng Nhất Niệm rõ ràng thường xuyên ra vào nhà họ Lương nhưng cũng chưa từng nhắc đến một chữ nào liên quan đến anh trước mặt cô cả.
"Niệm Niệm, thật ra nó là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã rất biết quan tâm.." Mẹ Lương nhớ lại: "Mẹ không thể sinh con, kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có nổi một mụn con nào nên chú Lương của con mới đón một người con trai của anh họ dưới quê lên làm con trai chúng ta, đặt tên là Nhuận Nam. Nhưng mẹ vốn thích trẻ con nên ông trời thấy thương khi Nhuận Nam được ba tuổi có một hôm mẹ dậy sớm đi mua thức ăn, khi đó việc làm ăn còn nhỏ vì muốn nuôi con nên mẹ thường phải dậy rất sớm đi chợ rất xa để mua được nguyên liệu rẻ. Ở một góc của chợ mẹ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đi theo tiếng khóc mẹ tìm thấy một cái giỏ, bên trong lại có một đứa trẻ, nhìn bộ dáng chắc vừa tròn tháng tuổi, chắc là đói rồi nên khóc đến mặt tím cả đi.."
"Mẹ bế nó lên thì thấy đó là một bé trai rất khỏe mạnh, thật không hiểu tại sao bố mẹ đứa trẻ lại nỡ bỏ đi. Trong quần áo của đứa trẻ có một mảnh giấy, bên trên có viết ngày sinh của đứa trẻ và vài lời lưu lại: Đứa trẻ này họ Lục, không muốn nó phải vào trại trẻ mồ côi, hy vọng nó lớn lên trong một gia đình bình thường có bố mẹ bình thường thương yêu, nếu như có người hảo tâm nhận nuôi thì theo họ người nhận nuôi, rồi đại loại là cám ơn các kiểu. Mẹ và đứa trẻ này cũng coi như có duyên, vừa bế nó liền nín khóc chỉ chu chu cái mồm muốn tìm sữa, mẹ liền lấy sữa buổi sáng cho Nhuận Nam cho nó uống, nó thật sự rất đói, cũng khóc mệt rồi, uống no sữa lại ngủ yên.."
Đồng Nhất Niệm yên tĩnh nghe không hề ngắt lời.
Có thể ngồi xuống nghe chuyện liên quan đến anh là việc cô không ngờ tới. Ba chữ "Lục Hướng Bắc" này là ba chữ cô không muốn nhắc đến nhất..
"Mẹ mang nó về nhà, để nó mang họ Lương của chúng ta. Đứa trẻ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, thông minh lại hiểu ý, tình cảm với Nhuận Nam nhà chúng ta vô cùng tốt, cũng rất có hiếu với mẹ và chú Lương của con, chăm sóc chu đáo, còn biết quan tâm hơn cả con gái. Chỉ cần mẹ bị cảm ho, nó cũng đặc biệt quan tâm để ý hỏi thăm, rót nước, tặng sách còn quan tâm hơn cả Nhuận Nam. Khi đó trong trường học đang mốt ăn bữa giữa giờ, khi nào phát bánh ngọt hay điểm tâm gì đó nó đều không ăn mà mang về cho mẹ ăn. Nhưng chờ nó mang về đến nhà thì bánh ở trong cặp sách đã bị bẹp rồi, nhìn bộ dạng đau lòng của nó khi lấy bánh bị bẹp ra thì trong lòng mẹ lại ấm áp cảm động vô cùng.."
"Nói thật thì trong hai đứa trẻ này tuy nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt nhưng chú Lương lại yêu Nhuận Nam hơn vì dù sao đó cũng là giống nòi nhà họ Lương thật sự. Nhưng còn mẹ không hiểu tại sao lại đặc biệt yêu thương đứa trẻ này, đứa trẻ này từ nhỏ đã bám mẹ. Học cấp hai nó bắt đầu ngủ ở trường, người còn cao hơn cả mẹ nhưng mỗi tuần về nhà vẫn đòi ngủ với mẹ. Tiền tiêu vặt chúng ta cho nó đều tiêu rất tiết kiệm đến cuối tuần mang hết số còn lại ra mua về chút đồ ăn cho mẹ và chú Lương.."
Đồng Nhất Niệm nghe chuyện xong cũng thấy những phức tạp trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Cô rất thích giọng nói kể chuyện của mẹ Lương, có mang theo một cảm giác hạnh phúc của gia đình bình thường. Cô cũng không để ý nhân vật chính của câu chuyện là Lục Hướng Bắc nữa nhưng nghĩ lại thì người mà mẹ Lương nói là Lục Hướng Bắc sao? Lục Hướng Bắc lại là người quan tâm chu đáo như vậy sao? Nhưng so sánh với những chi tiết trong cuộc sống sau hôn nhân thì hình như anh quả thật là người như vậy..
Những lời này mẹ Lương dường như đã giữ trong lòng rất lâu rồi mà không có người để nói ra, hôm nay lại có Đồng Nhất Niệm làm người nghe nên đã không muốn kìm được muốn nói ra..
"Đứa trẻ này từ nhỏ đã không để người khác phải lo lắng, mọi mặt đều rất ưu tú, tất nhiên Nhuận Nam cũng rất ưu tú, hai đứa không phân cao thấp. Chính vì như vậy hai anh em người đuổi người chạy nên ở trường đều là những học sinh xuất sắc, là niềm tự hào của mẹ và chú Lương. Nếu cuộc sống cứ bình thường trôi qua như vậy, hai anh em trưởng thành, lấy vợ có con thì mẹ và chú Lương con sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian dù cho hai đứa trẻ đều không phải là con ruột của chúng ta, chúng ta thậm chí đã ôm ấp hy vọng, ra sức kiếm tiền để lại chút vốn liếng cho hai anh em nó. Nhưng năm nó học cấp ba tình hình có chút thay đổi.."
Mắt mẹ Lương đã dần mở van nước mắt, nói đến đây bắt đầu đau lòng, Đồng Nhất Niệm nắm lấy tay bà, trong lòng đoán chắc là nói đến cái chết của Nhuận Nam rồi..
"Khi đó việc làm ăn của chúng ta đã phát đạt rồi, gia cảnh cũng dần dần khá lên, hai anh em nó cuối tuần về nhà cũng thỉnh thoảng mang theo bạn bè về ăn cơm, có cả con trai con gái, trong đó có một người tên là Như Kiều.."
Đồng Nhất Niệm "ôi" một cái trong đầu, nghe chăm chú, thì ra "Như Kiều" cái tên này lại có sức chấn động như vậy..
"Nó học cấp ba thì Nhuận Nam đã học đại học rồi, Như Kiều là bạn học của nó thường đến nhà chúng ta, lần đầu tiên đến còn mang trà Bích Loa Xuân thượng hạng đến, Nhuận Nam rất thích loại trà này. Bố mẹ Như Kiều làm ở nông trường trà, tuy chỉ là nông dân trồng trà bình thường nhưng chút trà tốt này vẫn có.."
Bích Loa Xuân.. mắt Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên mờ đi, suýt ngất.
Thì ra sự cố chấp của anh với Bích Loa Xuân thì ra bắt nguồn từ đây..
Cô cảm thấy bản thân hình như đã không còn bình tĩnh nữa, sắc mặt chắc đã trắng bệch rồi, cô cắn môi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. May mà mẹ Lương đang đắm chìm trong chuyện cũ nên không để ý đến bất thường của cô..
"Hai anh em này chính là từ lúc đó thích uống Bích Loa Xuân cho đến tận bây giờ chúng ta vẫn thường tự đi mua, khi chú Lương của con rảnh sẽ cùng uống với nhau, nhớ lại những chuyện cũ lại thấy buồn.." Mẹ Lương lau nước mắt tiếp tục nói: "Nó học cấp ba chưa được bao lâu thì một hôm có một vị phu nhân ăn mặc rất cao quý đến nói tìm nó, muốn đón nó về bên cạnh mình, còn đưa mẹ một chi phiếu giá trị vô cùng lớn.. cô ta nói cô ta là mẹ ruột của nó, mười tám tuổi sinh con nên không có mặt mũi cũng không có khả năng nuôi nó nhưng bây giờ cô ta có khả năng rồi muốn đưa nó ra nước ngoài, có thể cho nó một tương lai tốt hơn.."
"Mẹ không nỡ chút nào.. tuy không phải mẹ sinh ra nhưng mẹ cũng thương nó đến ngậm trong mồm sợ tan, hứng trên tay sợ bay, nào ngờ là nó thật sự phải bay rồi đây? Nhưng mẹ không thể ích kỷ như vậy, không kể đến mẹ ruột của nó có thể cho nó một tương lai tốt đẹp hơn mà dù cho cô ta ăn cám nuốt rau dưa thì ta cũng sẽ trả con cho cô ta vì dù sao cũng là mẹ ruột của con trai. Mẹ vô cùng mong muốn mình có thể sinh con nhưng mẹ lại không thể vì thế mẹ hiểu cảm nhận của một người mẹ.. Mẹ nói nhưng lời này với nó nhưng nó sống chết không chịu, mối lần mẹ ruột nó đến nó còn đuổi người ta đi, nói nó chỉ có một người mẹ họ Lương thôi.."
"Mẹ khi đó liền ôm nó khóc, có lời này của nó là mẹ cũng mãn nguyện rồi.. vì thế mẹ đánh nó, ép nó quỳ trước mặt mẹ ruột, ép nó đi với mẹ ruột nhưng thế nào nó cũng không đồng ý. Thì ra đứa trẻ này rất tinh tế lại đầy tâm sự, thật ra nó đã sớm biết mẹ không phải là mẹ ruột của nó nhưng chưa bao giờ nhắc đến mà cứ thế yêu mẹ như mẹ ruột.. Nhưng bất kể mẹ có đánh nó thế nào nó cũng nhất định không đi nước ngoài với mẹ nó, mẹ cũng không còn cách nào, mẹ nó hình như có rất nhiều việc quan trọng phải làm nên tạm thời gác lại chuyện này mà đi trước.."
"Không bao lâu sau mẹ ruột của nó lại đến, lần này rất kỳ lạ là nó lại dễ dàng đồng ý đi Pháp với mẹ nó hơn nữa còn đi rất vội vàng, đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của mẹ. Rất lâu sau đó mẹ vẫn không thể thích ứng được. Lúc đầu nó còn gọi điện về, gửi thứ nọ thứ kia về, sau này liên lạc dần ít đi, sau nữa thì không có tin tức gì của nó nữa, còn Như Kiều lại yêu Nhuận Nam.."
"Gặp lại nó đã là sáu năm sau, khi mẹ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa thì nó lại xuất hiện trước mặt chúng ta, nói với chúng ta nó về rồi.."