Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 355: Anh sẽ không để em đi

“Anh làm ồn tới em sao?” Hoắc Anh Tuấn giúp cô đắp lại kín chắn: “Ngủ đi, muộn rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói”

“Bà ngoại anh thế nào?” Khương Tuyết Nhu trực tiếp ngồi dậy để lộ ra áo ngủ tơ tằm ở bên trong.

“Vẫn tốt, bà ngoại khí huyết không thông, lên cơn đau tim, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe” Hoắc Anh Tuấn vuốt mái tóc dài của CÔ.

Đội hàng mi dài của Khương Tuyết Nhu rũ xuống, cúi đầu mở miệng âm thanh yếu ớt: “Anh Tuấn, anh để tôi đi đi”

Anh Tuấn…

Đã rất lâu rồi cô không gọi tên anh như vậy.

Trước đây khi hai người đến giai đoạn yêu đương sâu đậm, cô vốn dĩ ngọt ngào gọi tên anh như vậy.

Hoắc Anh Tuấn thất thần một lúc, Khương Tuyết Nhu đã đứng dậy quỳ xuống đất, cô ngẩng đầu lên, trong hốc mắt ngập tràn nước mắt.

“Buông tha cho tôi, cũng coi như anh bỏ qua cho chính mình, đêm nay anh cũng thấy đấy, người nhà anh sẽ không cho phép anh với tôi ở bên nhau, tôi thật sự không chịu nổi cuộc sống như thế này, nhiều người xông tới, chị chỉ trỏ trỏ, Hoắc Anh Tuấn, tôi cũng là con người mà tôi mệt mỏi lắm rồi!”

Cô đau khổ khóc lên thất thanh.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô mặc dù không thể so với anh, nhưng cũng được bà nuông chiều nuôi lớn, cô có tôn nghiêm, có kiêu ngạo, không thể làm người thứ ba, cũng chịu không được ánh mắt khinh bỉ của người khác.

Nhưng giờ đây hết thảy đều bị phá hủy.

Cô tới Kinh Đô, chẳng những chưa báo thù được cho Khương Thanh Thư, ngược lại đến thể diện của Khương Thanh Thư cũng mất hết rồi.

Bây giờ cô rất muốn quay về thành phố Thanh Đồng, mối thù của Khương Thanh Thư tạm thời không truy xét đến.

Cô quá mệt mỏi, chuyện xảy ra hôm nay đã chọc thủng phòng tuyển cuối cùng của cô.

Hoắc Anh Tuấn hoảng hốt, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô quỳ xuống trước anh. Người phụ nữ đã từng yêu anh kia vì cái gì mà trở nên hèn mọn như thế.

Trái tim của anh giống như bị bụi gai hung hăng đâm cho bị thương, không ngừng rỉ máu.

“Đứng lên” Anh kéo tay cô lên.

“Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ không đứng lên” Khương Tuyết Nhu ngẩng mặt nhìn anh, đáy mắt ảm đạm không có một chút ánh sáng.

“Khương Tuyết Nhu, từ khi nào em trở nên như thế này vậy!” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô rồi phát cáu hét lên: “Sự tự tin của em đâu, sự kiêu ngạo của em đâu? Chẳng lẽ em không có tự tôn hay sao?”

Khương Tuyết Nhu đau thương nở nụ cười: “Tất cả không phải bị anh bẻ gãy rồi sao, ở trước mặt anh, tôi không thể có..”

Toàn thân của Hoắc Anh Tuấn chấn động, rõ ràng cô ở ngay trước mặt anh, nhưng ngay giờ phút này, giống như có khoảng cách rất xa, rất xa.

“Anh sẽ không để em đi, trừ khi anh chết!” Hoắc Anh Tuấn xoay người đi đến phòng ngủ. Hoắc Anh Tuấn thức trắng cả đêm ở thư phòng.

8h sáng, anh mệt mỏi đi ra khỏi thư phòng.

Lúc ăn điểm tâm sáng, Ngôn Minh Hạo đến báo cáo với anh: “Sáng nay Hoắc lão gia cùng với phó tổng giám đốc Hoắc tự mình đi công ty nói chuyện với ban giám đốc và các nhân vật cấp cao về việc sau này Hoắc Phong Lang sẽ đảm nhận vị trí tổng giám đốc, nguyên nhân là…đạo đức của anh không xứng với chức vị”

Hoắc Anh Tuấn từ từ dung bữa sáng, khóe môi nhếch lên châm chọc.

“Hoắc lão gia lần này thật sự tức giận rồi” Ngôn Minh Hạo ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lần trước Hoắc Anh Tuấn đi tới thành phố Thanh Đồng, Hoắc Phong Lang nắm quyền quản lý trong tay cũng là lấy thân phận phó tổng giám đốc, nhưng hiện tại rõ ràng là đang đánh trực diện vào Hoắc Anh Tuấn.

“Tùy ý” Hoắc Anh Tuấn cầm khăn lau tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK