Chương 27
“Cô nói cô ấy trộm của cô?” Hội trưởng Tiêu cau mày. “Đúng vậy, tôi có bằng chứng trong máy tính xách tay của mình. Mỗi mô hình đều do tôi đã làm việc chăm chỉ để tạo ra. Ngay cả bản vẽ thiết kế đồ họa cũng do chính tôi vẽ lúc đầu. Tôi vẫn còn giữ bản phác thảo ở đây.” “Lấy ra cho tôi xem.”
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng mở máy tính xách tay, nhưng phát hiện ra các tập tài liệu bên trong đã không còn nữa, ngay cả các bản phác thảo trong túi xách cũng không còn.
Cô đột nhiên nhìn Mạnh Thần Hải ở gần đó: “Anh xóa của tôi?”
Ngoại trừ người này, cô không thể nghĩ đến ai khác. “Cô điên à? Tôi là đồng nghiệp của cô. Mạnh Thần Hải tức giận đứng lên.
Khương Kiều Nhân trên sân khấu nghiêm trang nói: “Tuyết Nhu, em đủ rồi. Nếu em có ý kiến gì với chị, chúng ta có thể giải quyết riêng. Bây giờ là thời điểm quan trọng đối với Khải Phong, em có cần vu khống chị trước mặt người khác một cách khó coi như vậy không?”
Hội trưởng Tiêu không vừa lòng: “Hai người quen nhau sao?”
Không đợi Khương Tuyết Nhu lên tiếng, Khương Kiều Nhân đã nhanh chóng giải thích: “Cô ấy là em gái tôi. Gần đây chúng tôi có mâu thuẫn vì một số việc riêng.”
Lạc Hồng Giang vỗ bàn đứng lên: “Kiều Nhân, em không cần phải nhân từ, cô ta chỉ muốn làm ầm để em thân bại danh liệt, rồi thừa kế công ty nhà họ Khương. Người phụ nữ này quá hung ác. Chắc cô ta đã nhìn trộm bản vẽ của em.” “Tôi không có.” Khương Tuyết Nhu tức giận. “Vậy thì cô đưa chứng cứ ra, không có việc gì mà còn muốn vu khống người khác. Cô có biết Kiều Nhận đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho dự án này không? Cô còn mặt mũi nào đi đổ lỗi cho người khác.”
Lúc này Mạnh Thần Hải đột nhiên đứng dậy: “Ồ, tôi bảo sao, chẳng trách bản vẽ của cô tốt hơn của tôi, thì ra cô sao chép lại của người khác. Cô lại là người của Khải Phong, Tổng giám đốc Dương, đây không phải cô ta đùa bỡn chúng ta sao?”
Biểu hiện của Tổng giám đốc Dương cũng rất tệ: “Khương Tuyết Nhu, những gì họ nói là sự thật sao?”
Thành thật mà nói, Khương Tuyết Nhu còn quá trẻ, lại một thân một mình, ông ta không tin cô có thể thiết kế một tác phẩm tốt như vậy. “Tổng giám đốc Dương, ông không nhìn ra được sao? Mạnh Thần Hải chắc chắn đã bị mua chuộc.” Khương Tuyết Nhu bất lực nói.
Mạnh Thần Hải vội vàng giải thích: “Tôi còn không biết người của Khải Phong. Tổng giám đốc Dương, tôi làm việc với ông mấy năm rồi, ông không biết tôi làm người thế nào sao?” “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta không tiến hành nữa.”
ẻ mặt Tổng giám đốc Dương ủ rũ đứng lên: “Chúng tôi không đủ tư cách tham gia cuộc đấu thầu này. Khương Tuyết Nhu, sau này cô cũng không phải nhân viên công ty chúng tôi nữa.
Nói xong, ông ta và Mạnh Thần Hải rời đi.
Lạc Hồng Giang khinh thường: “Cô xem ngay cả người trong công ty cũng không giúp cô, nhân phẩm cô rất tệ.” “Lạc Hồng Giang, Khương Kiều Nhân, những người như các người sẽ phải chịu quả báo.”
Khương Tuyết Nhu mất lý trí, cầm chai nước khoảng trên bàn ném về phía anh ta.
Hội trưởng Tiêu tức giận: “Mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi. Tôi thực sự không biết đấu thầu năm nay như thế nào loại người hỗn láo gì cũng được tuyển.”
Ngay sau đó, hai nhân viên an ninh lao đến và cưỡng ép kéo Khương Tuyết Nhu ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, Khương Tuyết Nhu bị bọn họ ném vào mưa, nước mưa tạt vào mặt, đầu, thậm chí là lồng ngực đang cháy hừng hực của cô.
Những ngọn lửa đó đột nhiên bị dập tắt, những gì còn lại là sự không cam lòng và nỗi buồn vô cùng.
Cô không hiểu kiếp trước cô đã nợ Khương Kiều Nhân cái gì.
Cô đã làm việc rất chăm chỉ và muốn bắt đầu lại.
Nhưng cô ta lại muốn nhắm vào cô hết lần này đến lần khác, thậm chí bây giờ còn hủy hoại danh tiếng của cô trong giới thiết kế, liệu sau này còn ai dám cần cô không?
Cô chợt cảm thấy cuộc đời mình thật buồn.