Hai người không dám không nghe lệnh, chỉ sợ Thịnh Dự Khải run tay một cái thì bom trên lầu sẽ nổ.
“Lên lầu.” Anh lại ra lệnh lần nữa.
Thịnh Hàn ngọc nói: “Tôi đi với cậu, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới Huyền Huyên”
“Không được.”
Thịnh Dự Khải cự tuyệt: “Cùng đi lên đi, bớt có nói ba hoa trước mặt tôi, lúc này rồi mà còn muốn khi dễ tôi là kẻ ngốc dễ đùa cợt à, không có cửa đâu.”
Anh ta dùng dao nhỏ chỉa đến eo Thịnh Hàn Ngọc, còn ánh mắt thì đặt trên người Thời Du Huyên.
“Còn nhìn nữa thì mắt sẽ bị moi ra đấy.” Thịnh Hàn Ngọc đe dọa.
Thịnh Dự Khải theo bản năng rụt cổ về, không dám nhìn nữa, nhưng khi suy nghĩ lại, không đúng, đã lúc này rồi thì anh còn ở trước mặt tôi ra uy cái gì?
Bấy giờ anh ta mới đứng nghiêm, gầm lên: “Thịnh Hàn Ngọc, anh bớt ở trước mặt tôi ra vẻ oai phong đi, chọc cho tôi mất hứng thì chuyện đầu tiên tôi làm là giết chết anh đó!”
“Hừ!”
Thịnh Hàn Ngọc hừ một tiếng đầy miệt thị đối với anh ta.
Đẩy cửa thư phòng ra, Thịnh Trạch Dung bị trói ở trên ghế, trước ngực được quấn một vòng bom.
Cậu ta trợn tròn mắt liên tục lắc đầu, miệng phát ra âm thanh “Em Em” ý là bảo hai người mau đi đi, không cần để ý cậu ta!
Thịnh Hàn Ngọc cho cậu ta một ánh mắt an ủi, sau đó xoay người nhìn Thịnh Dự Khải nói: “Cậu muốn điều kiện gì mới chịu thả người, tôi đều đồng ý hết.”
“Điều kiện gì cũng có thể đồng ý à?” Thịnh Dự Khải lại đưa ánh mắt tham lam lên người Thời Du Huyên...
Thịnh Hàn Ngọc dùng thân mình chắn vợ mình ở phía sau, nghiêm mặt nói: “Đây là thời cơ tốt nhất để cậu nói điều kiện, Thịnh Dự Khải, tốt nhất là cậu nên nắm chặt cơ hội này đi, đừng nghĩ những thứ không thể kia.”
“Không thể? Vậy tôi sẽ biến nó thành có thể”
Thịnh Dự Khải bị tâm tư vì sắc đẹp che mờ con mắt, từ lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thời Du Huyên, anh ta đã nổi lên tâm tư với cô.
Nhưng lúc đó có quá nhiều băn khoăn, không dám có ý định gì với cô.
Sau đó thì Thời Du Huyên “biến mất”, chờ lúc cô xuất hiện lần nữa thì không chỉ không ngốc mà còn là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, thiên tài đầu tư, dễ dàng phá vỡ đế quốc thương nghiệp của nhà họ Thịnh, thế là anh ta lại càng không dám có ý định với cô.
Hôm nay cô đi theo đến đây, lúc này đã không còn gì băn khoăn khiến anh ta không dám động tay động chân nữa.
Dù sao đối với những người này, anh ta không định để bất kỳ ai có thể sống sót bước ra.
Thịnh Dự Khải dùng dao ra dấu cho Thịnh Hàn Ngọc, người này là người mà anh ta hận nhất từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng là người khiến anh ta sợ hãi nhất.
“Tôi chỉ có một điều kiện, rất đơn giản, để cô ấy phục vụ tôi một lần, sau đó tôi sẽ để mấy người rời đi.”
Sau khi Thịnh Hàn Ngọc nghe được điều kiện vô sỉ này, anh tức giận đến mức môi cũng giật giật, nặn ra từng chữ từ trong kẽ răng: “Nằm mơ đi, cậu đừng hòng mơ tưởng”