Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (Truyện full tác giả: Nguyệt Hạ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hàn Ngọc dùng khăn giấy giúp Thời Du Huyên lau nước sốt dính trên khóe miệng.

 

“Cảm ơn.”

 

Càng ngày cô càng tự nhiên nhận sự giúp đỡ của Thịnh Hàn Ngọc, không cảm thấy có gì không ổn.

 

Cô cũng cầm xiên thịt nướng đút đến bên miệng anh, ép anh cắn một miếng.

 

Cắn một miếng rồi không dừng lại được nữa, vì thế từ bắt đầu ép anh ăn rồi sau đó lại thành hai người giành ăn, giống như là những cặp đôi yêu nhau bình thường.

 

Có đôi khi, Thịnh Hàn Ngọc nghĩ đến Gian Di Tâm sẽ không nhịn được mà so sánh hai người với nhau.

 

Giản Di Tâm nhất định sẽ không đi đến nơi này, cô ta là kiểu người sẽ ngồi ăn trong nhà hàng cao cấp, thưởng thức món bò bít tết, hoặc là ngồi trong quán cà phê xa hoa gọi món cà phê xay thủ công đắt tiền nhất, miệng nhỏ của cô ta sẽ nhấm nháp Tiramisu.

 

Mà Thời Du Huyên thì rất là thần kỳ.

 

Cô ngồi trong nhà hàng cao cấp sẽ không khiến người khác cảm thấy quê mùa, mà sẽ tỏa ra một cảm giác cao quý có sẵn từ trong xương cốt của cô.

 

Còn khi cô ở phố ăn vặt thì không khiến người khác cảm thấy xa cách chút nào, lúc này cô giống như những cô gái nhỏ ở xung quanh, cả người tỏa ra năng lượng phấn chấn và đầy sức sống!

 

Thịnh Hàn Ngọc càng ngày càng bị Thời Du Huyên thu hút, cũng học theo cô cười nhiều hơn.

 

Disney.

 

Hai người chơi ở bên trong cực kỳ vui vẻ, Thời Du Huyên đến nơi được gọi là vương quốc truyện cổ tích, nháy mắt phóng ra tất cả bản tính của mình.

 

Cô nhảy nhót trên đường không những bị người khác cười nhạo, mà còn có vài người xa lạ thân thiện đến chào hỏi bắt chuyện với cô!

 

Thật ra chuyện này cũng không có gì, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không vui, anh sầm mặt đứng cạnh cô, cả người tỏa ra hơi thở người sống chờ lại gần nồng nặc, dọa người xa lạ bỏ chạy hết.

 

Thời Du Huyên kháng nghị: “Thịnh Hàn Ngọc, anh không cảm thấy mình quá đáng lắm sao?”

 

Anh không cảm thấy.

 

Nhưng anh cũng không muốn mất hứng vào lúc này, vì thế giơ camera lên: “Tôi chụp ảnh cho cô nhé? Cô đứng ở trước lâu đài kia.” Thịnh Hàn Ngọc thông minh kịp thời chuyển đổi đề tài.

 

“Được.”

 

Thời Du Huyên đứng ở phía trước lâu đài, rồi chụp ảnh với người hóa trang thành nhân vật truyện cổ tích, cùng nhau nhảy một điệu…

 

Thịnh Hàn Ngọc làm nhiếp ảnh gia cho cô, chụp được từng tấm hình cô cười thật tươi.

 

Cô cười rộ lên rất là đẹp mắt, không phải là nụ cười nhạt kia, cô cũng không quan tâm đến hình tượng mà nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, rất đẹp, cũng rất có sức lay động người khác.

 

Thịnh Hàn Ngọc bị cô lay động, khóe môi cong lên một độ cong cực đẹp, cũng cười tủm tỉm.

 

Anh không biết gần đây tần suất mình cười cao thế nào, còn nhiều hơn cả ba mươi năm trước cộng lại với nhau!

 

Ban đầu, khi Thời Du Huyên nhìn thấy anh cười thì vẫn còn thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó thấy nhiều cũng không để ý nữa, trở thành một thói quen bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK