“Cậu kêu nó dậy nghe điện thoại đi” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Thịnh Dự Khải nói giọng chứa hàm ý, nhưng vẫn đứng bất động: “A, anh đây là ra lệnh cho tôi à? Anh dùng thân phận gì ra lệnh cho tôi? Nếu là dùng thân phận anh cả thì anh đã sớm không phải rồi, nếu dùng thân phận chủ tịch tập đoàn, hừm, giờ vẫn mới rạng sáng, không phải giờ làm việc.”
Âm thanh kỳ quái trong điện thoại lại phát ra ngày càng lớn, giống như có người cố ý phát ra vậy.
Hiện tại Thịnh Hàn Ngọc có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng Thịnh Dự Khải đang nói dối, em ba đang gặp nguy hiểm, anh phải đi cứu cậu ta.
“Mở cửa.”
“Chờ.”
Rất nhanh, đèn trong nhà đã sáng lên, Thịnh Dự Khải cách cánh cửa nói điều kiện với anh: “Anh không thể mang theo vệ sĩ vào, người giúp việc trong nhà hay vệ sĩ đều đã nghỉ, không có ở đây, nếu anh dẫn theo người gây bất lợi cho tôi thì ngay cả năng lực phản kháng tôi cũng không có.”
Thịnh Hàn Ngọc đồng ý: “Được, mở cửa đi, tôi tự mình vào.”
“Không được.”
Anh lại bị Thịnh Dự Khải từ chối một lần nữa: “Tự thân anh vào vẫn không được, phải để cả vợ anh cùng vào chứ, chị dâu đã đến đây rồi mà, nếu như cả cốc trà vẫn không uống được, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cười tôi không hiểu lễ phép sao.”
Anh tức giận, cắt ngang lời Thịnh Dự Khải: “Cậu định quậy cái gì? Chúng tôi đến đây không phải để uống trà, Trạch Dung đâu? Cậu để nó ra đây”
“Hừ!”
Thịnh Dự Khái khoanh tay: “Đây là địa bàn của tôi, không phải biết thự của anh, cũng không phải công ty của anh. Thịnh Hàn Ngọc, tôi nói cho anh biết, đừng có mà ở đây khua tay múa chân với tôi, anh cho rằng vẫn còn như lúc bé, có ông nội làm chỗ dựa cho anh nên chuyện gì cũng phải nghe theo anh à.”
Nhắc đến ông nội, con ngươi Thịnh Hàn Ngọc khẽ co rút: “Ông nội bị chính cậu hại chết, cậu còn mặt mũi mà nhắc đến ông nội sao?”
Thịnh Dự Khải cũng không chối: “Ông ta đáng chết, từ nhỏ đến lớn tôi có chỗ nào kém hơn anh ư? Chỉ bởi vì anh là trưởng tôn, ông ta vẫn luôn thiên vị anh, thứ gì tốt cũng đưa cho anh trước sau đó mới đến phiên tôi, dựa vào cái gì chứ?”
Thịnh Hàn Ngọc không muốn đứng ở đây cãi nhau với anh ta về vấn đề này, một lần nữa lên tiếng nói muốn gặp Trạch Dung.
“Hai người cùng đi vào, nếu không thì một kẻ cũng đừng hòng vào được.”
“Em và anh cùng đi vào.” Thời Du Huyên không biết đã xuống xe từ khi nào, đứng ở cạnh anh.
Sau đó không đợi anh đồng ý đã nói với Thịnh Dự Khải: “Mở cửa đi, đừng có ba hoa chích chòe nữa.”
Vẻ mặt Thịnh Dự Khải đầy u ám nhưng lại nở nụ cười rất đắc ý, chẳng qua lúc ánh mắt anh ta nhìn đến Thời Du Huyên lại khiến cho người khác cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta ra mở cửa: “Mời vào.”