Mục lục
Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337: Xuất phát

Sau khi mua xong cháo cho Tô Tử Nguyệt xong, khi Trần Hạo quay về.

Liền lấy điện thoại ra xem thì thấy một tin nhắn từ một số lạ.

Khi đọc xong tin nhắn, Trần Hạo liền bị sốc.

Tô Đồng Hân sẽ trở lại Thượng hải?

Mình vẫn chưa có thời gian để giải thích với cô ấy.

Ngay lập tức, vội vàng lái xe ra sân bay.

Trên đường đi, liên tục gọi điện cho Tô Đồng Hân.

Kết quả là Tô Đồng Hân hoàn toàn không trả lời.

Cho đến khi lái xe đến ngoài sân bay đã thấy máy bay đã từ từ bay lên.

Trần Hạo lo lắng huy động trực thăng đuổi theo.

Ding.

Lúc này, một tin nhắn gửi đến điện thoại.

Là tin nhắn của Tô Đồng Hân.

“Trần Hạo, em về Thượng hải đây. Một số chuyện, anh không cần giải thích với em, bởi vì em tin anh. Trước đây em chỉ ghen tuông vì muốn bắt anh phải dỗ dành em nhiều hơn, không cân nhắc đến cảm xúc của anh! Trước tiên anh đừng đến tìm em, để cho em một chút thời gian! Tô Đồng Hân mãi mãi yêu anh! ”

Nhìn vào tin nhắn, Trần Hạo lo lắng gãi đầu.

Đây là có ý gì?

Đồng Hân tại sao có thể đột nhiên nói như vậy?

Anh hung hăng đập vào vô lăng, Trần Hạo nghĩ, lâu như vậy chưa gặp rồi, cũng chưa nói một câu nào, lại cứ như vậy mà đi.

Khi Trần Hạo trở lại bệnh viện, trong lòng cũng còn một chút phiền muộn.

Buộc phải xin chút góp ý của Tô Tử Nguyệt.

Tin nhắn này có ý gì, Tô Đồng Hân muốn chia tay với anh ta hay sao?

Sau đó, Tô Tử Nguyệt liền mỉm cười.

“Đây không phải là chia tay. Anh không thấy chị dâu sợ anh suy nghĩ nhiều, còn nói thêm rằng sẽ luôn yêu anh sao? Đây cũng chính là muốn nói, chị dâu chỉ muốn có một khoảng thời gian ngắn để bản thân yên tĩnh thôi!”

Chao ôi, rốt cuộc, vẫn là còn giận mình.

Nếu không phải giúp đỡ Tần Nhã, cũng sẽ không để Tô Đồng Hân nhìn thấy cảnh ấy, thì sẽ không có chuyện gì xảy ral

Nhưng vì Đồng Hân nói muốn yên tĩnh một thời gian, mình sẽ không quấy rầy cô ấy.

Đợi đến sau khi mình đến Thục Xuyên tìm được

Mộng Hân, mình sẽ đến Thượng hải để tìm cô ấy.

Chính là như vậy, vào ngày hôm sau.

Trần Hạo, Tô Tử Nguyệt, tất nhiên, còn có cả lão

Tần Nhật Phan, mấy người đã lên chuyến tàu cao tốc đến Thục Xuyên.

Lần này Trần Hạo chủ yếu là đi tìm người, ở Thục

Xuyên cũng có một ngành doanh nghiệp nhỏ mà chị anh đã từng đầu tư, mình đoán có lẽ chị ấy đã quên mất rồi.

Còn là do Lý Trấn Quốc nói.

Cũng vừa hay có chỉ viện, khi tìm một người, đồng thời có thể bỏ thêm tiền ra để phát động,có lẽ sẽ không tốn mấy ngày đâu.

“Ông Tần, ăn chút hoa quả đi! Cháu cắt cho ông!”

Tô Tử Nguyệt vẫn còn hơi yếu.

Nhưng rõ ràng cô ấy rất biết ơn ân đức cứu mạng của Tần Nhật Phan,trên đường đi chăm sóc cho Trần Hạo còn cả có Tần Nhật Phan rất cẩn thận.

“Bác Tần, nhà bác ở đâu?”

“Tôi quên mất rồi, đợi đến Thục Xuyên rồi thì đi tìm xem!”

Tần Nhật Phan nói.

Trần Hạo cười không nói nên lời.

“Trần Hạo? Sao anh lại ở đây?”

Và ngay khi Trần Hạo đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ về mọi thứ, một giọng nữ đột nhiên bối rối hỏi.

Trần Hạo quay đầu nhìn một lượt, không ngờ lại gặp người quen trên tàu.

Đó là Hồ Tuệ Mẫn!

Và ở bên cạnh cô ấy, người đang ngồi chính là Thẩm Quân Văn mà lần trước bắt gặp, cùng với một vài

gương mặt quen thuộc.

Điều khiến Trần Hạo ngạc nhiên là, một vài người trong số họ đã thay đổi phong cách ăn mặc trước đây của mình.

Bây giờ ăn mặc trông hơi giống học sinh.

Về phần những cô gái kia, lúc này cũng nhìn theo ánh mắt của Hồ Tuệ Mẫn về phía Trần Hạo

“Tôi đi Thục Xuyên! Cô đi đâu?”

Trần Hạo nhàn nhạt nói.

Dù sao Hồ Tuệ Mẫn cũng là bạn cùng lớp với anh và còn là đội trưởng trong trường khi anh còn học trung học.

Cho nên Trần Hạo mới hỏi.

“Chúng tôi cũng đi Thục Xuyên, nhưng là để làm gì thì anh không cần hỏi nữa!”

Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt nói.

Trong lòng nghĩ thực sự là một sự trùng hợp.

Ở đâu cũng có thể bắt gặp anh.

Còn Trần Hạo cũng thực sự được đấy, tàu hoả chở khách thì không ngồi, lại còn đi tàu cao tốc.

Sau một câu chào hỏi đơn giản, Hồ Tuệ Mẫn định nói vài câu với Trần Hạo, nhưng lại không nói thêm nữa.

Về phần Trần Hạo, anh cảm thấy được sự khinh thường của những người này đối với anh.

Nhưng nó không quan trọng.

Trần Hạo cũng không so đo tính toán gì với cô ta.

Nhưng có vẻ như Hồ Tuệ Mẫn nên đến Thục Xuyên để làm một số chuyện bí mật.

Trần Hạo cũng không quan tâm nhiều.

Đúng lúc này, Tô Tử Nguyệt lại cắt một quả táo khác.

Bởi vì Tô Tử Nguyệt nhìn ra, Trần Hạo và Hồ Tuệ Mẫn có quen biết.

Cộng với việc Hồ Tuệ Mẫn và những người kia đang ngồi gần Trần Hạo.

Vì vậy, Tô Tử Nguyệt cười và hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Mẫn, tôi vừa gọt trái cây, cô có muốn ăn một quả không?”

Tô Tử Nguyệt tốt bụng và nhiệt tình.

Liền nhường cho Hồ Tuệ Mẫn.

“Cảm ơn, tôi không ăn trái cây!”

Hồ Tuệ Mẫn thản nhiên nói

Trong mắt cô ta, bản thân Trần Hạo đã thấp hèn, nên tất nhiên cô ta cũng sẽ coi thường bạn bè của Trần Hạo.

Cái này giống như là bạn ở trong một cái vòng, không hề có một chút cảm giác tồn tại nào, mọi người đều xem thường bạn.

Sau đó bạn dẫn theo người bạn của mình vào trong cái vòng ấy, người khác tất nhiên cũng sẽ coi thường bạn của bạn.

Hoàn toàn ngược lại, nếu thân thế của bạn rất hiển hách, người bạn mà bạn giới thiệu mọi người cũng sẽ hết sức vây quanh, nhao nhao lấy lòng.

Tô Tử Nguyệt muốn để Trần Hạo trước mặt bạn bè của anh ấy có chút thể diện, không ngờ rằng, cô Mẫn xinh đẹp này dường như không thích mình lắm.

Tô Tử Nguyệt mặt đỏ bừng, tức giận cầm đĩa trái cây trở về.

“Tuệ Mẫn, đây là quýt của người thân ở quê tôi gửi đến. Nó khá ngọt. Để tôi sẽ bóc một quả cho cô nếm thử!”

Thẩm Quân Văn chỉ nỡ một nụ cười gượng gạo.

Đổi với những người đã đạt được đến địa vị như bọn bọ, chuyện nịnh bợ cũng nhiều rồi, cũng không phải người nào bọn họ cũng có thể tuỳ ý cho bạn cơ hội nịnh bợ.

Hồ Tuệ Mẫn liền gật gật đầu.

“Quýt của Kim Lăng các người khá nổi tiếng.

Chúng tôi thường ở phía bắc, cũng muốn thử xem!”

Đổi diện, cũng có vài nữ sinh, lúc này trêu ghẹo nói.

Có vẻ mấy người bọn họ đến từ rất nhiều nơi quy tụ lại.

“Được được được! Của mọi người đây!”

Thẩm Quân Văn nói với một nụ cười, rồi đưa cho họ những quả quýt.

Bản thân thì bóc xong vỏ cho Hồ Tuệ Mẫn.

Hồ Tuệ Mẫn ăn một quả: “Chà, ngọt quá!”

Sau đó, một vài người nói chuyện về một số bài tập về nhà.

Trần Hạo nhìn thấy khuôn mặt đầy xấu hổ của Tô Tử Nguyệt.

Trong lòng thực sự cảm thấy hơi tức giận.

Dù sao thì, Hồ Tuệ Mẫn cũng không quá coi trọng người khác.

Anh cưỡi vỗ vai Tô Tử Nguyệt, còn bóc vỏ cho Tô

Tử Nguyệt ăn.

“Trần Hạo,chúng ta đi như thế nào?”

Tô Tử Nguyệt lúc này liền hỏi.

“Đến lúc đó tìm một chiếc xe để đi thôi. Không có chuyện gì đặc biệt, tạm thời cũng không cần công ty ở Thục Xuyên giúp đỡ! Đến lúc đó rồi xem thế nào đã!”

Trần Hạo nói.

Dù sao chuyện mà ba dặn dò, là yêu cầu phải bí mật điều tra, bây giờ thì sao? Cũng mới chỉ có một mình Lý Trấn Quốc biết.

Về phần những người khác, vẫn còn tưởng rằng

Trần Hạo đến Thục Xuyên để du lịch.

Cho nên, nếu hiện tại Trần Hạo không có yêu cầu gì, sẽ không thông báo gì cho công ty bên Thục Xuyên của chị mình cả.

Nghe nói công ty cũng không coi là làm ăn lớn gì, so với Kim Lăng thì còn cách rất xa.

Trong nháy mắt, thời gian hơn bốn tiếng đã trôi qua.

Đã gần đến buổi tối.

Vào lúc này, bên ngoài trạm tàu cao tốc Thục Xuyên.

Hàng chục chiếc xe hơi sang trọng đang chờ sẵn.

“Sao vẫn còn chưa tới? Đứng cũng đều đứng mệt hết rồi, tổng giám đốc Minh, ông cũng chủ động đến đây rồi, đây rốt cuộc là muốn đến đón ai vậy?”

“Câm miệng, đứng yên cho tôi, một khi sự ngu dốt của cô xúc phạm đến người này, thì không có cơm mà ăn đâu!”

Tổng giám đốc Minh là một người trung niên, lúc này ông ấy với vẻ mặt nghiêm khắc của mình đang quát người quản lý nữ là cấp dưới của mình.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK