Mục lục
Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244 “Chuyện lớn gì thế? Trần Hạo ngẩn ra.

“Vốn dĩ một năm trước Phòng Kêu gọi đầu tư cho đấu thầu một công trình xây dựng ở đây, nhưng cuối cùng nhà đầu tư dùng vật liệu có khả năng không đạt yêu cầu, khiến khu công trình sập một phần, hơn sáu mươi công nhân bị thương nặng, số người bị thương lên tới hàng trăm người! May là không có ai mất mạng!” “Nghe nói đêm qua nhà đầu tư đã chạy trốn sạch, người của Phòng Kêu gọi đầu tư bị liên lụy, mười mấy người bị cách chức chờ xử lý, trong đó có cả Trưởng phòng Khương” Đám công nhân kể lại.

Trần Hạo nhớ rõ chú Khương là Giám đốc Phòng Kêu gọi đầu tư, ông ta cũng bị cách chức rồi ư? Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Dù vậy cũng đâu đến nỗi phải chạy trốn? Không xảy ra tai nạn chết người thì bồi thường không được sao? Hơn nữa, trách nhiệm chính cũng đâu phải của Phòng Kêu gọi đầu tư?” “Khụ khụ, nhà đầu tư hết tiền từ lâu rồi, nghe đồn hết từ nửa năm trước cơ. Chúng tôi cũng không biết tìm ai, đành kéo nhau đến đây đòi tiền công. Về phần Phòng Kêu gọi đầu tư, ha ha, dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm đúng không? Hơn nữa, bây giờ là thời điểm quan trọng, một tập đoàn lớn đang đầu tư và phát triển huyện Bình An. Kết quả là huyện Bình An lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn lãnh đạo sẽ nổi giận.

Ảnh hưởng quá tệ mài” Trần Hạo vừa nghe đã hiểu.

Chịu thôi, mình không nhúng tay vào chuyện này được.

Anh bày tỏ sự thông cảm.

Sau đó lái xe đi đường vòng.

Trên đường, Lý Chấn Quốc gửi tin nhãn Wechat cho Trần Hạo nói về sự kiện tòa nhà sập này, đúng là hi hữu! Vừa hay Trần Hạo cũng nói với Lý Chấn Quốc rằng muốn nhờ ông ấy tìm giúp một bậc thầy giám định ngọc.

Dù sao thì ông ấy cũng quen biết nhiều người hơn mình.

Sau khi về khách sạn đã thuê.

Trần Hạo tắm xong, đang định ra ngoài tìm chỗ ăn tối.

Thì ba gọi điện đến.

“Ba?” Trần Hạo lên tiếng.

“Con trai à, nơi chúng ta đầu tư xảy ra một việc, nghe nói tòa nhà sập rồi?” “Vâng, đúng vậy. Nhưng không phải công trình tập đoàn của con tham dự” Trần Hạo thâm nghĩ ba mình nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.

“Ừ ừ, ba biết không phải tập đoàn của con, ba muốn nói là chú Khương của con bị cách chức, con thử xem có thể giúp đỡ nhà họ một chút hay không?” Ba Trần Hạo nói.

“Gì ạ? Chắng phải con đã nói với ba rằng chú Khương đã quên tình bạn với ba từ lâu rồi sao? Sao ba còn bảo con giúp chú ấy?” Nghe ba nói xong, Trần Hạo hết sức bực bội.

Bởi vì trước đây anh đã nói chuyện với ba qua điện thoại.

Ba anh nhắc đến nhà họ Khương rất nhiều lần, ý là nếu nhà họ gặp khó khăn thì phải giúp đỡ.

Nếu không thì tại sao Trần Hạo lúc nào cũng phải muối mặt giúp đỡ Khương Nhiên Nhiên mỗi lần cô ta gặp chuyện, trong khi lần nào gặp mình cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.

Còn không phải vì ba anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần sao.

Tuy nhiên, lần trước đến nhà họ Khương, Trần Hạo vô cùng thất vọng, đương nhiên anh cũng nói lại với ba.

Lần này nhà họ Khương xảy ra chuyện, trên đường đi Trần Hạo đã biết chuyện này rồi nhưng anh không định quan tâm.

Dù sao ý của chú Khương là sau này nếu không có việc gì thì ít đến tìm bọn họ thôi.

Cho nên Trần Hạo làm lơ.

“Haiz, có một số chuyện không thể nói rõ trong một hai câu được. Con gặp dì Đường chưa?” Ba anh bỗng nói sang chuyện khác.

Trần Hạo lập tức nhíu mày: “Gặp rồi ạ! Sao vậy ba?” “Khụ khụ, trước kia ba từng làm chuyện có lỗi với chú Khương của con, vì vậy ba vân luôn tự trách. Nói chung là con đừng để bụng nhà họ đối xử với chúng ta thế nào, giúp được thì cứ giúp nhé. Haiz!” Ba anh thở dài.

“Mẹ kiếp!” Trần Hạo kinh hãi.

Lễ nào ba và dì Đường từng dan díu? Cảm sừng chú Khương? “Ba, rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa, người phụ nữ tên Mộng Hân mà ba bảo con tìm kiếm lại là sao nữa? Dì Đường và vị Mộng Hân kia có phải là người phụ nữ của ba không?” Trần Hạo bỗng cảm thấy nhức đầu.

“Khụ khụ, thằng ranh, con nói nhăng nói cuội gì thế? Nói chung là giữa ba và hai người họ không phải loại quan hệ như con nghĩ đâu. Tóm lại, nếu con có thể giúp đỡ nhà họ Khương và dì Đường thì con nhất định phải giúp, coi như ba nợ con trả. Còn nữa, cố gắng tìm Mộng Hân nhé. Mẹ con tới rồi, nói đến đây thôi, vậy nhé!” Ba anh nói xong lập tức cúp máy.

Trần Hạo cầm điện thoại một lúc lâu, mãi vẫn chưa bình tính lại.

Chuyện gì thế này! Thậm chí Trần Hạo đã nảy sinh ý định gọi điện cho mẹ, anh rất áy náy vì giúp ba giấu mẹ chuyện này.

Haiz! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn từ bỏ ý định, tin ba một lần vậy! Trần Hạo xem giờ, mới có năm rưỡi.

Anh gãi đầu, không còn cách nào khác, mình đành phải đến nhà chú Khương một chuyến.

Anh xuống lầu, lái xe đến thẳng nhà họ Khương.

Sau khi tới nơi.

Hôm nay có không ít người tới nhà họ Khương.

Bởi vì phải chịu trách nhiệm, bị cách chức mà chú Khương suy sụp, ốm liệt giường, đang nằm bất tỉnh trên sofa truyền nước! Còn khách tới thăm thì ngồi bên cạnh nói chuyện cùng ông ta.

“Lão Khương à, được rồi, chuyện đã rồi ông đừng buồn bực nữa. Lãnh đạo huyện tức giận vì ảnh hưởng quá nghiêm trọng nên mới cách chức ông, nói không chừng đợi một thời gian nữa sẽ phục chức cho ông!” “Đúng đó. Hơn nữa, chẳng phải Đường Lan vẫn đang làm việc trong ngân hàng sao? Vả lại, Nhiên Nhiên đã lớn rồi, chắc hản phương diện kinh tế không có vấn đề gì!” “Cảm ơn lão Lý lão Triệu, tối nay các ông ở lại ăn cơm cùng gia đình tôi nhé?” Khương Vệ Đông thều thào nói.

“Thôi khỏi, chúng tôi không ăn cơm đâu, tới thăm ông một lát thôi, bây giờ phải về luôn đây!” Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Lão Lý lão Triệu, các ông nói xem lão Khương nhà chúng tôi thật sự không còn cách nào khác sao? Các ông quan hệ rộng, nhất định phải nghĩ cách giúp lão Khương nhà chúng tôi!” Cả hai đều lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ ý bó tay hết cách.

“Dì Lan, dì đừng lo lắng. Trước khi cháu tới đây, ba cháu đã nhắc tới chuyện của chú Khương…” Tất nhiên là Lâm Đông cũng có mặt.

Lúc này anh ta lên tiếng.

Lâm Đông vừa dứt lời, Khương Vệ Đông và Khương Nhiên Nhiên đang khóc bên cạnh đều nhìn về phía anh ta.

Lâm Đông thầm nghĩ, hừ, đến lúc quan trọng vân phải trông cậy vào mình đúng không? Khương Vệ Đông kéo tay Lâm Đông: “Tiểu Đông, ba cháu có nói gì không?” “Ba cháu nói rằng chuyện của chú Khương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì không phải trách nhiệm của chú, chỉ cần chú có thể kêu gọi nhà đầu tư mới để bù lại khoản thiếu hụt, sắp xếp ổn thỏa cho công nhân bị thương và các công nhân khác là được. Dù sao tiền người ta kiếm được cũng là tiền mồ hôi nước mắt!” Lâm Đông mỉm cười.

Nói thẳng ra là tìm nguồn tài chính mới.

“Haiz! Nhưng mà bây giờ công trình thành bã đậu rồi, không khéo những tòa nhà đã xây xong cũng phải tháo dỡ, ai lại đồng ý tiếp nhận chứ. Hơn nữa, nguồn vốn bổ sung trong đó cũng phải do huyện mình trích ra, huyện mình không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy được!” Khương Vệ Đông lắc đầu.

Ông ta từng nghĩ tới cách này rồi.

Reng rend! Lúc này anh ta lên tiếng.

Lâm Đông vừa dứt lời, Khương Vệ Đông và Khương Nhiên Nhiên đang khóc bên cạnh đều nhìn về phía anh ta.

Lâm Đông thầm nghĩ, hừ, đến lúc quan trọng vân phải trông cậy vào mình đúng không? Khương Vệ Đông kéo tay Lâm Đông: “Tiểu Đông, ba cháu có nói gì không?” “Ba cháu nói rằng chuyện của chú Khương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì không phải trách nhiệm của chú, chỉ cần chú có thể kêu gọi nhà đầu tư mới để bù lại khoản thiếu hụt, sắp xếp ổn thỏa cho công nhân bị thương và các công nhân khác là được. Dù sao tiền người ta kiếm được cũng là tiền mồ hôi nước mắt!” Lâm Đông mỉm cười.

Nói thẳng ra là tìm nguồn tài chính mới.

“Haiz! Nhưng mà bây giờ công trình thành bã đậu rồi, không khéo những tòa nhà đã xây xong cũng phải tháo dỡ, ai lại đồng ý tiếp nhận chứ. Hơn nữa, nguồn vốn bổ sung trong đó cũng phải do huyện mình trích ra, huyện mình không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy được!” Khương Vệ Đông lắc đầu.

Ông ta từng nghĩ tới cách này rồi.

Reng rend!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK