“An Thanh Phong không phải đã chết rồi sao? Lẽ nào lại đội mồ sống dậy?” - Trình Viễn vô cùng kinh ngạc sau khi nghe Tôn Kiến Thâm nói về phát hiện mới.
“Nghĩa là cái chết của An Thanh Phong có vấn đề.” - Thái Bình Dương nhận xét. - “Xem ra vụ án lần này không đơn giản. Có lẽ hai cậu lại phải đi công tác một chuyến rồi.”
Ngài thanh tra bắt đầu phân công: “Trình Viễn, cậu hãy quay lại làng Thiên Hoa để tìm hiểu vụ tai nạn bốn năm trước của An Thanh Phong. Tôi sẽ yêu cầu cảnh sát tỉnh E hợp tác. Còn cậu, Tôn Kiến Thâm, cậu hãy đến tỉnh D điều tra về Trương Hạo Hiên và Tô Hân Nghiên.”
Mặc dù mẫu tóc ở nhà Tiền Vinh là của An Thanh Phong, nhưng thông tin bí mật về ba nạn nhân thì hiện tại chắc chắn chỉ có hai người này biết được.
“Rõ, thưa đội trưởng.” - Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đồng loạt đáp.
Sau vài giờ đồng hồ lái xe, Trình Viễn có mặt ở Sở Cảnh sát tỉnh E. Họ đã lập sẵn một tổ chuyên án để lật lại vụ tai nạn của An Thanh Phong.
“Có ai tận mắt trông thấy xác của An Thanh Phong không?” - Trình Viễn hỏi các điều tra viên.
“Vào thời điểm đó, trưởng làng là người đã tìm thấy xác của An Thanh Phong và tiến hành chôn cất cho hắn. Đáng tiếc, ông ấy đã qua đời vào năm ngoái do bệnh tim tái phát.” - Một điều tra viên trả lời.
“Chúng ta phải tiến hành bốc mộ của An Thanh Phong, kiểm tra xem cái xác bên trong có đúng là của hắn hay không.” - Trình Viễn nói.
Hành động này tất nhiên bị lão Triệu phản đối dữ dội, các cảnh sát viên phải giải thích hết lời, ông lão mới dần bình tĩnh lại.
“Hình như ngôi mộ mới bị đào lên gần đây.” - Một cảnh sát viên chỉ vào dấu vết mà anh ta phát hiện được.
Trình Viễn quan sát, yêu cầu chụp ảnh lại tình trạng rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến hành. Kết quả cho thấy bên dưới ngôi mộ hoàn toàn trống rỗng.
“An Thanh Phong và trưởng làng tiền nhiệm có mối quan hệ như thế nào?” - Trình Viễn hỏi lão Triệu.
Ông lão vẫn còn đang bàng hoàng khi biết được ngôi mộ mà ông thường xuyên đến viếng thật chất chỉ là một tấm bia chiêu hồn, vì vậy những lời của Trình Viễn không lọt vào tai ông.
“Vậy là An Thanh Phong chưa chết?” - Lão Triệu thất thần.
“Với những thông tin hiện tại thì cháu e là như thế. Ông có thể nói cho cháu biết mối quan hệ giữa trưởng làng và An Thanh Phong là như thế nào không?” - Trình Viễn lặp lại câu hỏi.
“An Thanh Phong và trưởng làng tiền nhiệm có mối quan hệ rất tốt. Cậu ấy vốn được nhiều người yêu quý mà.” - Lão Triệu trả lời.
Trình Viễn bắt đầu mường tượng ra được toàn bộ câu chuyện: Bốn năm trước, đồng bọn của Nhiếp Cao đến làng Thiên Hoa truy sát An Thanh Phong nhưng hắn may mắn thoát chết. Tình thế cấp bách lúc đó buộc hung thủ phải nhanh chóng rời đi nên không thể kiểm tra An Thanh Phong đã mất mạng thật hay chưa. Hắn ta được trưởng làng cứu sống và giúp ngụy tạo một cái chết giả để đánh lừa kẻ ám sát. Do hệ thống quản lý hành chính ở đây thiếu chặt chẽ nên người đứng đầu ngôi làng dễ dàng làm cho hắn một tờ giấy báo tử.
Như vậy, An Thanh Phong hiện tại vẫn đang lẩn trốn và giữ liên lạc với Trương Hạo Hiên hoặc Tô Hân Nghiên. Tuy nhiên, việc An Thanh Phong có đủ khả năng tài chính để thuê Tiền Vinh cho thấy hắn được hậu thuẫn về kinh tế, nên Trình Viễn tin chắc đồng bọn của hắn chính là hoạ sĩ Trương. Nhưng để chứng minh suy luận của anh là đúng, có lẽ phải chờ kết quả điều tra của Tôn Kiến Thâm.
“Cảnh sát Trình, có chuyện này chúng tôi cho rằng có liên quan đến vụ án.” - Một điều tra viên lên tiếng.- “Tối qua tại bệnh viện tỉnh, có một kẻ cố ý đột nhập vào phòng bệnh của Trương Hạo Hiên. Tuy nhiên, do hoạ sĩ Trương có đề phòng từ trước nên hắn không đạt được mục đích. Khi chúng tôi tra hỏi, hắn khai do biết đối phương có nhiều tiền nên muốn uy hiếp cướp của.”
“Cướp của trong bệnh viện? Trí tưởng tượng phong phú thật đấy.” - Trình Viễn mỉa mai, vừa nghe xong, anh đã thấy lý do hắn đưa ra thật hoang đường. - “Có ảnh của đối tượng không?”
Điều tra viên cung cấp bức ảnh của A Long cho Trình Viễn. Anh quay sang hỏi lão Triệu: “Ông có biết người trong tấm hình này không?”
“Có.” - Lão Triệu xác nhận ngay lập tức. - “Đây là cậu phóng viên đến lấy tin tức để viết bài về vụ tấn công ở chân núi.”
“Người này đã hỏi những gì ạ?” - Trình Viễn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Đương nhiên là hỏi về vụ tấn công rồi.” - Lão Triệu đáp. - “À, cậu ta còn hỏi về vụ tai nạn của An Thanh Phong bốn năm trước nữa.”
Trình Viễn hiểu ra đối tượng này chính là đồng loã của Nhiếp Cao, đến đây để do thám tình hình. Có khả năng, hắn cũng chính là tên đã đến làng Thiên Hoa nhiều năm trước ra tay sát hại An Thanh Phong. Anh quay sang yêu cầu điều tra viên: “Tiếp tục thẩm vấn, tìm hiểu xem hắn còn đồng bọn nào khác nữa không.”
Kẻ đã đào mộ của An Thanh Phong trước cảnh sát có lẽ cũng là thành viên trong băng nhóm của Nhiếp Cao, hành động này chứng tỏ bọn chúng đã đánh hơi thấy điều gì đó. Nếu không nhanh chóng tìm ra hết đám người này, cục diện sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
“Đối tượng rất cứng đầu nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” - Điều tra viên đáp.
Lão Triệu vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông lên tiếng hỏi Trình Viễn: “Cậu cảnh sát, có thể cho già đây biết An Thanh Phong đã dính vào chuyện gì không?”
“Hiện tại chúng cháu không thể tiết lộ, mong ông thông cảm.” - Trình Viễn trả lời rồi cùng đồng đội quay về sở cảnh sát.
“Nghĩa là cái chết của An Thanh Phong có vấn đề.” - Thái Bình Dương nhận xét. - “Xem ra vụ án lần này không đơn giản. Có lẽ hai cậu lại phải đi công tác một chuyến rồi.”
Ngài thanh tra bắt đầu phân công: “Trình Viễn, cậu hãy quay lại làng Thiên Hoa để tìm hiểu vụ tai nạn bốn năm trước của An Thanh Phong. Tôi sẽ yêu cầu cảnh sát tỉnh E hợp tác. Còn cậu, Tôn Kiến Thâm, cậu hãy đến tỉnh D điều tra về Trương Hạo Hiên và Tô Hân Nghiên.”
Mặc dù mẫu tóc ở nhà Tiền Vinh là của An Thanh Phong, nhưng thông tin bí mật về ba nạn nhân thì hiện tại chắc chắn chỉ có hai người này biết được.
“Rõ, thưa đội trưởng.” - Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đồng loạt đáp.
Sau vài giờ đồng hồ lái xe, Trình Viễn có mặt ở Sở Cảnh sát tỉnh E. Họ đã lập sẵn một tổ chuyên án để lật lại vụ tai nạn của An Thanh Phong.
“Có ai tận mắt trông thấy xác của An Thanh Phong không?” - Trình Viễn hỏi các điều tra viên.
“Vào thời điểm đó, trưởng làng là người đã tìm thấy xác của An Thanh Phong và tiến hành chôn cất cho hắn. Đáng tiếc, ông ấy đã qua đời vào năm ngoái do bệnh tim tái phát.” - Một điều tra viên trả lời.
“Chúng ta phải tiến hành bốc mộ của An Thanh Phong, kiểm tra xem cái xác bên trong có đúng là của hắn hay không.” - Trình Viễn nói.
Hành động này tất nhiên bị lão Triệu phản đối dữ dội, các cảnh sát viên phải giải thích hết lời, ông lão mới dần bình tĩnh lại.
“Hình như ngôi mộ mới bị đào lên gần đây.” - Một cảnh sát viên chỉ vào dấu vết mà anh ta phát hiện được.
Trình Viễn quan sát, yêu cầu chụp ảnh lại tình trạng rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến hành. Kết quả cho thấy bên dưới ngôi mộ hoàn toàn trống rỗng.
“An Thanh Phong và trưởng làng tiền nhiệm có mối quan hệ như thế nào?” - Trình Viễn hỏi lão Triệu.
Ông lão vẫn còn đang bàng hoàng khi biết được ngôi mộ mà ông thường xuyên đến viếng thật chất chỉ là một tấm bia chiêu hồn, vì vậy những lời của Trình Viễn không lọt vào tai ông.
“Vậy là An Thanh Phong chưa chết?” - Lão Triệu thất thần.
“Với những thông tin hiện tại thì cháu e là như thế. Ông có thể nói cho cháu biết mối quan hệ giữa trưởng làng và An Thanh Phong là như thế nào không?” - Trình Viễn lặp lại câu hỏi.
“An Thanh Phong và trưởng làng tiền nhiệm có mối quan hệ rất tốt. Cậu ấy vốn được nhiều người yêu quý mà.” - Lão Triệu trả lời.
Trình Viễn bắt đầu mường tượng ra được toàn bộ câu chuyện: Bốn năm trước, đồng bọn của Nhiếp Cao đến làng Thiên Hoa truy sát An Thanh Phong nhưng hắn may mắn thoát chết. Tình thế cấp bách lúc đó buộc hung thủ phải nhanh chóng rời đi nên không thể kiểm tra An Thanh Phong đã mất mạng thật hay chưa. Hắn ta được trưởng làng cứu sống và giúp ngụy tạo một cái chết giả để đánh lừa kẻ ám sát. Do hệ thống quản lý hành chính ở đây thiếu chặt chẽ nên người đứng đầu ngôi làng dễ dàng làm cho hắn một tờ giấy báo tử.
Như vậy, An Thanh Phong hiện tại vẫn đang lẩn trốn và giữ liên lạc với Trương Hạo Hiên hoặc Tô Hân Nghiên. Tuy nhiên, việc An Thanh Phong có đủ khả năng tài chính để thuê Tiền Vinh cho thấy hắn được hậu thuẫn về kinh tế, nên Trình Viễn tin chắc đồng bọn của hắn chính là hoạ sĩ Trương. Nhưng để chứng minh suy luận của anh là đúng, có lẽ phải chờ kết quả điều tra của Tôn Kiến Thâm.
“Cảnh sát Trình, có chuyện này chúng tôi cho rằng có liên quan đến vụ án.” - Một điều tra viên lên tiếng.- “Tối qua tại bệnh viện tỉnh, có một kẻ cố ý đột nhập vào phòng bệnh của Trương Hạo Hiên. Tuy nhiên, do hoạ sĩ Trương có đề phòng từ trước nên hắn không đạt được mục đích. Khi chúng tôi tra hỏi, hắn khai do biết đối phương có nhiều tiền nên muốn uy hiếp cướp của.”
“Cướp của trong bệnh viện? Trí tưởng tượng phong phú thật đấy.” - Trình Viễn mỉa mai, vừa nghe xong, anh đã thấy lý do hắn đưa ra thật hoang đường. - “Có ảnh của đối tượng không?”
Điều tra viên cung cấp bức ảnh của A Long cho Trình Viễn. Anh quay sang hỏi lão Triệu: “Ông có biết người trong tấm hình này không?”
“Có.” - Lão Triệu xác nhận ngay lập tức. - “Đây là cậu phóng viên đến lấy tin tức để viết bài về vụ tấn công ở chân núi.”
“Người này đã hỏi những gì ạ?” - Trình Viễn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Đương nhiên là hỏi về vụ tấn công rồi.” - Lão Triệu đáp. - “À, cậu ta còn hỏi về vụ tai nạn của An Thanh Phong bốn năm trước nữa.”
Trình Viễn hiểu ra đối tượng này chính là đồng loã của Nhiếp Cao, đến đây để do thám tình hình. Có khả năng, hắn cũng chính là tên đã đến làng Thiên Hoa nhiều năm trước ra tay sát hại An Thanh Phong. Anh quay sang yêu cầu điều tra viên: “Tiếp tục thẩm vấn, tìm hiểu xem hắn còn đồng bọn nào khác nữa không.”
Kẻ đã đào mộ của An Thanh Phong trước cảnh sát có lẽ cũng là thành viên trong băng nhóm của Nhiếp Cao, hành động này chứng tỏ bọn chúng đã đánh hơi thấy điều gì đó. Nếu không nhanh chóng tìm ra hết đám người này, cục diện sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
“Đối tượng rất cứng đầu nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” - Điều tra viên đáp.
Lão Triệu vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông lên tiếng hỏi Trình Viễn: “Cậu cảnh sát, có thể cho già đây biết An Thanh Phong đã dính vào chuyện gì không?”
“Hiện tại chúng cháu không thể tiết lộ, mong ông thông cảm.” - Trình Viễn trả lời rồi cùng đồng đội quay về sở cảnh sát.