“Vụ án này không có gì phức tạp cả. Bằng chứng quá rõ ràng rồi.” - Trình Viễn kết luận sau khi khám nghiệm xong hiện trường.
“Phải. Tấm thảm trong căn hộ của hung thủ có vết máu của nạn nhân. Hắn cứ nghĩ đánh tráo nó với tấm thảm của văn phòng tầng dưới là sẽ khiến chúng ta xác định sai địa điểm gây án cơ đấy. Thật ấu trĩ.” - Tôn Kiến Thâm bình luận.
Hai cảnh sát viên hoàn tất các thủ tục cần thiết rồi quay về sở cảnh sát. Trên đường đi, Tôn Kiến Thâm bỗng nhận ra một chuyện, liền vội vã mở điện thoại xem lại các tấm hình trong hồ sơ.
“Anh vẫn đang suy nghĩ về điều không đúng trong những bức ảnh này sao?” - Trình Viễn hỏi.
Tôn Kiến Thâm gật đầu: “Phải. Hơn nữa, có lẽ tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.”
Trình Viễn nghe vậy cũng rướn người sang xem thử một lần nữa, nhưng ba mươi giây sau, anh bỏ cuộc, không biết Tôn Kiến Thâm đã phát hiện ra điều gì. Anh tò mò hỏi: “Rốt cuộc đó là gì thế?”
“Cậu có nhớ trong vụ án lúc nãy, hung thủ đã tráo đổi hai tấm thảm với nhau không?” - Tôn Kiến Thâm gợi ý.
“Tôi nhớ chứ, một thủ đoạn kém cỏi. Còn vụ tai nạn này thì sao? Họ đã đánh tráo thứ gì?” - Trình Viễn vẫn chưa hiểu ra.
“Thứ bị hoán đổi chính là ảnh hiện trường.” - Tôn Kiến Thâm nói với sắc mặt nghiêm trọng.
Cảnh sát Tôn mang tập hồ sơ vụ tai nạn giao thông của Dương Vạn Lý và Triệu Hà đến phòng pháp chứng. Phương Hoà - kỹ thuật viên phụ trách nơi này - ngạc nhiên kêu lên khi trông thấy anh: “Tôn Kiến Thâm, tôi tưởng cậu mới bị bắn vào tối hôm kia?”
“Vết thương không nghiêm trọng, chỉ mất nhiều máu chút thoii.” - Tôn Kiến Thâm chỉ tay vào vết thương.
“Nhưng cũng nên nghỉ ngơi đi chứ. Cảnh sát bị bắn thì cũng đâu có ai bắt đi làm nhiệm vụ cho được.” - Phương Hoà nói.
“Nằm không ở nhà hay bệnh viện thì chán lắm.” - Tôn Kiến Thâm nhún vai. - “Miễn còn di chuyển được thì vẫn cứ làm nhiệm vụ thôi.”
“Tôi thì không có cái tinh thần nhiệt huyết giống cậu được.” - Phương Hoà biểu lộ sự mệt mỏi, sau đó phát hiện tập hồ sơ trong tay đồng nghiệp. - “Cậu đến vì chuyện gì thế? Kia là hồ sơ cũ mà. Cần lật lại vụ án nào à?”
“Phải. Tôi nhận thấy có chút khả nghi trong vụ tai nạn giao thông này.” - Tôn Kiến Thâm lôi những tấm ảnh ra đưa cho Phương Hoà.
Ngay tức khắc, Phương Hoà trỏ vào bức hình chụp vết phanh xe: “Tấm ảnh này hình như đặt nhầm chỗ thì phải.”
Tôn Kiến Thâm gật đầu. Nếu biết trước anh chàng kỹ thuật viên này có thể nhìn ra vấn đề nhanh đến thế, anh đã sớm đến tìm cậu ấy để xin ý kiến rồi.
“Không phải đặt nhầm đâu, khả năng cao là nó đã bị đánh tráo.”
“Đánh tráo ư?” - Phương Hoà ngạc nhiên. Vết phanh xe vốn là bằng chứng rõ ràng nhất để xác định một vụ va chạm là tai nạn giao thông hay do cố ý dàn dựng. Nếu ảnh chụp bằng chứng bị hoán đổi thì chắc hẳn là có ai đó muốn ngụy tạo một vụ giết người có chủ đích thành tai nạn. Tuy nhiên, chỉ có người trong nội bộ sở cảnh sát mới có khả năng thực hiện thủ đoạn này.
“Tôi đến đây vì muốn nhờ cậu xác nhận chắc chắn tấm ảnh này có thuộc bộ hồ sơ tai nạn giao thông của Dương Vạn Lý và Triệu Hà hay không.” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Tuy chưa tính toán chi tiết nhưng dựa vào góc độ chiếu sáng của mặt trời, có thể thấy bức hình này được chụp vào thời điểm khác biệt so với số ảnh còn lại.” - Phương Hoà nhận xét. - “Quy trình chụp ảnh hiện trường là điều cơ bản nên không thể có chuyện nhân viên pháp chứng bỏ sót rồi một lúc lâu sau mới nhớ ra quay lại thực hiện được.”
“Thế thì dễ rồi. Chúng ta xem lại thống kê các vụ tai nạn ở đoạn đường đó đi.” - Tôn Kiến Thâm đề nghị.
Phương Hoà tra cứu thông tin trên máy tính. Chỉ mất vài giây, màn hình đã hiển thị kết quả: có một vụ tai nạn khác đã xảy ra trước đó hai năm.
Gần mười phút sau, Tốn Kiến Thâm từ phòng lưu trữ mang về một bộ hồ sơ. Kết quả được xác thực, Phương Hoà nói: “Đúng là hình ảnh vết phanh được sao chép từ vụ này rồi. Trong khoảng thời gian hai năm đó, chức vụ Tổ trưởng Tổ Giao thông đã thay đổi người đảm nhiệm nên khi xét duyệt hồ sơ không phát hiện ra sự trùng lặp.”
“Các vụ tai nạn giao thông thường ít nhận được sự chú ý. Chỉ với chút mánh khóe này, kẻ đó gần như có thể yên tâm sẽ không bị sờ gáy.” - Tôn Kiến Thâm tiếp lời.
“Đối tượng khả nghi nhất, à không, thủ phạm chắc chắn là những người của đội khám nghiệm hiện trường vào thời điểm đó. Nếu dấu vết để lại chứng minh là cố ý tông chết người mà kết quả báo cáo lại ghi là tai nạn, chẳng lẽ họ không thấy kỳ lạ hay sao?” - Phương Hoà kết luận xong thì thắc mắc. - “Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến vụ tai nạn này?”
Tôn Kiến Thâm kể lại đầu đuôi câu chuyện trước khi nói: “Trình Viễn đã đi điều tra về nhóm người đó rồi, giờ này chắc cũng sắp có kết quả.”
Dứt lời không lâu, quả nhiên Trình Viễn gọi đến, giọng nói hồ hởi: “Chủ mưu đúng là hắn rồi, mau bắt người thôi. Cảnh sát phụ trách chính trong cuộc khám nghiệm hiện trường khi ấy là Đội trưởng Đội Giao thông Nhiếp Cao. Em trai của ông ta là Nhiếp Trung đã qua đời trong một vụ đối đầu với Tập Đoàn. Theo như điều tra, nghi ngờ lần đó có sự tham gia của Dương Vạn Lý. Động cơ và điều kiện gây án đã đầy đủ, thủ phạm không phải ông ta thì còn là ai được.”
Ngay lập tức, Tôn Kiến Thâm xin lệnh bắt người. Những cảnh sát thuộc đội khám nghiệm năm đó lần lượt được áp giải đến phòng thẩm vấn. Tuy nhiên, đối tượng quan trọng nhất là Nhiếp Cao lại không được tìm thấy. Ông ta không có mặt tại nơi làm việc, nhà riêng hay những địa điểm thường lui tới. Điện thoại di động cũng không liên lạc được.
“Ông ta biết trước sẽ có người đến bắt mình ư?” - Phương Hoà hoài nghi.
“Không thể nào. Chúng tôi điều tra bí mật, chắc chắn không bị ai theo dõi cả.” - Tôn Kiến Thâm phản bác.
“Hay là trong quá trình bắt người đã đánh động đến ông ta?” - Phương Hoà nêu ý kiến.
“Cũng không thể. Cảnh sát đã triển khai đi bắt Nhiếp Cao đầu tiên.” - Tôn Kiến Thâm một lần nữa không đồng tình.
Ngay lúc đó, Trình Viễn từ bên ngoài bước vào, anh đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người đồng nghiệp.
Trình Viễn lên tiếng: “Có lẽ Nhiếp Cao chỉ may mắn thôi. Theo một số lời khai, ông ta đã xin nghỉ phép và sáng nay đã rời khỏi thành phố rồi.”
“Ông ta đi đâu?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Kết quả điều tra ở ga tàu cho biết ông ta đã mua vé đến tỉnh E.” - Trình Viễn đáp.
“Phải. Tấm thảm trong căn hộ của hung thủ có vết máu của nạn nhân. Hắn cứ nghĩ đánh tráo nó với tấm thảm của văn phòng tầng dưới là sẽ khiến chúng ta xác định sai địa điểm gây án cơ đấy. Thật ấu trĩ.” - Tôn Kiến Thâm bình luận.
Hai cảnh sát viên hoàn tất các thủ tục cần thiết rồi quay về sở cảnh sát. Trên đường đi, Tôn Kiến Thâm bỗng nhận ra một chuyện, liền vội vã mở điện thoại xem lại các tấm hình trong hồ sơ.
“Anh vẫn đang suy nghĩ về điều không đúng trong những bức ảnh này sao?” - Trình Viễn hỏi.
Tôn Kiến Thâm gật đầu: “Phải. Hơn nữa, có lẽ tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.”
Trình Viễn nghe vậy cũng rướn người sang xem thử một lần nữa, nhưng ba mươi giây sau, anh bỏ cuộc, không biết Tôn Kiến Thâm đã phát hiện ra điều gì. Anh tò mò hỏi: “Rốt cuộc đó là gì thế?”
“Cậu có nhớ trong vụ án lúc nãy, hung thủ đã tráo đổi hai tấm thảm với nhau không?” - Tôn Kiến Thâm gợi ý.
“Tôi nhớ chứ, một thủ đoạn kém cỏi. Còn vụ tai nạn này thì sao? Họ đã đánh tráo thứ gì?” - Trình Viễn vẫn chưa hiểu ra.
“Thứ bị hoán đổi chính là ảnh hiện trường.” - Tôn Kiến Thâm nói với sắc mặt nghiêm trọng.
Cảnh sát Tôn mang tập hồ sơ vụ tai nạn giao thông của Dương Vạn Lý và Triệu Hà đến phòng pháp chứng. Phương Hoà - kỹ thuật viên phụ trách nơi này - ngạc nhiên kêu lên khi trông thấy anh: “Tôn Kiến Thâm, tôi tưởng cậu mới bị bắn vào tối hôm kia?”
“Vết thương không nghiêm trọng, chỉ mất nhiều máu chút thoii.” - Tôn Kiến Thâm chỉ tay vào vết thương.
“Nhưng cũng nên nghỉ ngơi đi chứ. Cảnh sát bị bắn thì cũng đâu có ai bắt đi làm nhiệm vụ cho được.” - Phương Hoà nói.
“Nằm không ở nhà hay bệnh viện thì chán lắm.” - Tôn Kiến Thâm nhún vai. - “Miễn còn di chuyển được thì vẫn cứ làm nhiệm vụ thôi.”
“Tôi thì không có cái tinh thần nhiệt huyết giống cậu được.” - Phương Hoà biểu lộ sự mệt mỏi, sau đó phát hiện tập hồ sơ trong tay đồng nghiệp. - “Cậu đến vì chuyện gì thế? Kia là hồ sơ cũ mà. Cần lật lại vụ án nào à?”
“Phải. Tôi nhận thấy có chút khả nghi trong vụ tai nạn giao thông này.” - Tôn Kiến Thâm lôi những tấm ảnh ra đưa cho Phương Hoà.
Ngay tức khắc, Phương Hoà trỏ vào bức hình chụp vết phanh xe: “Tấm ảnh này hình như đặt nhầm chỗ thì phải.”
Tôn Kiến Thâm gật đầu. Nếu biết trước anh chàng kỹ thuật viên này có thể nhìn ra vấn đề nhanh đến thế, anh đã sớm đến tìm cậu ấy để xin ý kiến rồi.
“Không phải đặt nhầm đâu, khả năng cao là nó đã bị đánh tráo.”
“Đánh tráo ư?” - Phương Hoà ngạc nhiên. Vết phanh xe vốn là bằng chứng rõ ràng nhất để xác định một vụ va chạm là tai nạn giao thông hay do cố ý dàn dựng. Nếu ảnh chụp bằng chứng bị hoán đổi thì chắc hẳn là có ai đó muốn ngụy tạo một vụ giết người có chủ đích thành tai nạn. Tuy nhiên, chỉ có người trong nội bộ sở cảnh sát mới có khả năng thực hiện thủ đoạn này.
“Tôi đến đây vì muốn nhờ cậu xác nhận chắc chắn tấm ảnh này có thuộc bộ hồ sơ tai nạn giao thông của Dương Vạn Lý và Triệu Hà hay không.” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Tuy chưa tính toán chi tiết nhưng dựa vào góc độ chiếu sáng của mặt trời, có thể thấy bức hình này được chụp vào thời điểm khác biệt so với số ảnh còn lại.” - Phương Hoà nhận xét. - “Quy trình chụp ảnh hiện trường là điều cơ bản nên không thể có chuyện nhân viên pháp chứng bỏ sót rồi một lúc lâu sau mới nhớ ra quay lại thực hiện được.”
“Thế thì dễ rồi. Chúng ta xem lại thống kê các vụ tai nạn ở đoạn đường đó đi.” - Tôn Kiến Thâm đề nghị.
Phương Hoà tra cứu thông tin trên máy tính. Chỉ mất vài giây, màn hình đã hiển thị kết quả: có một vụ tai nạn khác đã xảy ra trước đó hai năm.
Gần mười phút sau, Tốn Kiến Thâm từ phòng lưu trữ mang về một bộ hồ sơ. Kết quả được xác thực, Phương Hoà nói: “Đúng là hình ảnh vết phanh được sao chép từ vụ này rồi. Trong khoảng thời gian hai năm đó, chức vụ Tổ trưởng Tổ Giao thông đã thay đổi người đảm nhiệm nên khi xét duyệt hồ sơ không phát hiện ra sự trùng lặp.”
“Các vụ tai nạn giao thông thường ít nhận được sự chú ý. Chỉ với chút mánh khóe này, kẻ đó gần như có thể yên tâm sẽ không bị sờ gáy.” - Tôn Kiến Thâm tiếp lời.
“Đối tượng khả nghi nhất, à không, thủ phạm chắc chắn là những người của đội khám nghiệm hiện trường vào thời điểm đó. Nếu dấu vết để lại chứng minh là cố ý tông chết người mà kết quả báo cáo lại ghi là tai nạn, chẳng lẽ họ không thấy kỳ lạ hay sao?” - Phương Hoà kết luận xong thì thắc mắc. - “Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến vụ tai nạn này?”
Tôn Kiến Thâm kể lại đầu đuôi câu chuyện trước khi nói: “Trình Viễn đã đi điều tra về nhóm người đó rồi, giờ này chắc cũng sắp có kết quả.”
Dứt lời không lâu, quả nhiên Trình Viễn gọi đến, giọng nói hồ hởi: “Chủ mưu đúng là hắn rồi, mau bắt người thôi. Cảnh sát phụ trách chính trong cuộc khám nghiệm hiện trường khi ấy là Đội trưởng Đội Giao thông Nhiếp Cao. Em trai của ông ta là Nhiếp Trung đã qua đời trong một vụ đối đầu với Tập Đoàn. Theo như điều tra, nghi ngờ lần đó có sự tham gia của Dương Vạn Lý. Động cơ và điều kiện gây án đã đầy đủ, thủ phạm không phải ông ta thì còn là ai được.”
Ngay lập tức, Tôn Kiến Thâm xin lệnh bắt người. Những cảnh sát thuộc đội khám nghiệm năm đó lần lượt được áp giải đến phòng thẩm vấn. Tuy nhiên, đối tượng quan trọng nhất là Nhiếp Cao lại không được tìm thấy. Ông ta không có mặt tại nơi làm việc, nhà riêng hay những địa điểm thường lui tới. Điện thoại di động cũng không liên lạc được.
“Ông ta biết trước sẽ có người đến bắt mình ư?” - Phương Hoà hoài nghi.
“Không thể nào. Chúng tôi điều tra bí mật, chắc chắn không bị ai theo dõi cả.” - Tôn Kiến Thâm phản bác.
“Hay là trong quá trình bắt người đã đánh động đến ông ta?” - Phương Hoà nêu ý kiến.
“Cũng không thể. Cảnh sát đã triển khai đi bắt Nhiếp Cao đầu tiên.” - Tôn Kiến Thâm một lần nữa không đồng tình.
Ngay lúc đó, Trình Viễn từ bên ngoài bước vào, anh đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người đồng nghiệp.
Trình Viễn lên tiếng: “Có lẽ Nhiếp Cao chỉ may mắn thôi. Theo một số lời khai, ông ta đã xin nghỉ phép và sáng nay đã rời khỏi thành phố rồi.”
“Ông ta đi đâu?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Kết quả điều tra ở ga tàu cho biết ông ta đã mua vé đến tỉnh E.” - Trình Viễn đáp.