“Hoạt động gần đây của Đỗ Hàm có gì khả nghi không?” - Trình Viễn hỏi các điều tra viên.
“Đỗ Hàm là kiểu người ít giao tiếp, thời gian gần đây vẫn sinh hoạt bình thường, cũng không ra ngoài gặp gỡ người khác.” - Điều tra viên đáp.
“Không nhất thiết phải là gặp riêng, có thể là tiếp xúc ở chỗ làm việc hay tiệm ăn chẳng hạn.” - Trình Viễn nói.
“Vì Đỗ Hàm làm việc ca tối nên hắn không có nhiều đồng nghiệp. Và những người này đều có bằng chứng ngoại phạm.” - Điều tra viên tiếp tục trình bày. - “Như đã nói, nạn nhân là người ít giao tiếp nên bình thường chỉ đi ăn một mình. Chúng tôi vẫn đang điều tra các tiệm ăn gần nhà của hắn.”
“Gần nhà ư? Sao các anh chắc chắn là Đỗ Hàm không nổi hứng đi ăn xa?” - Trình Viễn cảm thấy chưa thuyết phục.
“Theo lời khai của những người xung quanh, nạn nhân luôn đến tiệm ăn bằng cách đi bộ. Vậy nên hắn không thể đi xa được.” - Điều tra viên đáp.
“Tốt. Báo ngay cho tôi nếu có phát hiện mới nhé.” - Trình Viễn ra hiệu cho các điều tra viên tiếp tục công việc của họ.
Tôn Kiến Thâm nói với Trình Viễn: “Vụ án này không có vật chứng, đành phải dựa vào quá trình điều tra để tìm ra manh mối thôi.”
Trình Viễn gật đầu, lúc này họ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi và hy vọng tìm thấy thông tin hữu ích.
Một lúc sau, điều tra viên báo tin, có một chủ tiệm xác nhận vài ngày trước đã thấy Đỗ Hàm trò chuyện với một đôi nam nữ.
“Chủ tiệm có nhận ra hai người đó là ai không?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Ông ấy cảm thấy họ khá quen nhưng lại không nhớ chính xác là ai. Và có một chi tiết là đối tượng nữ bị tật ở chân.” - Điều tra viên tường thuật lại lời khai.
Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm quay sang nhìn nhau, họ đều nhận ra đôi nam nữ mà chủ tiệm nhắc đến chính là Trương Hạo Hiên và Tô Hân Nghiên. Một người là hoạ sĩ lừng danh, một người từng là vũ công có tiếng tăm ở thành phố B, có lẽ nhân chứng đã trông thấy ảnh của họ trên báo nên mới có cảm giác ngờ ngợ.
“Tôn Kiến Thâm, anh còn nhớ chứ? Tô Hân Nghiên kế rằng buổi sáng hôm đầu tiên đến thành phố B, cô ấy đã gặp được người đàn ông trong đoạn phim kia.” - Trình Viễn nhắc lại.
“Tôi nhớ. Hoá ra vụ án của Đỗ Hàm chẳng phải vụ gì mới cả.” - Tôn Kiến Thâm khá bất ngờ trước diễn biến của sự việc.
“Đây có lẽ là hướng đi đúng nhưng cũng không thể bỏ qua các khả năng khác.” - Trình Viễn nói xong liền cho các điều tra viên tiếp tục dò hỏi các tiệm ăn còn lại.
“Chúng ta cứ xem xét tình huống này trước đã.” - Tôn Kiến Thâm đề nghị. - “Liệu có phải Đỗ Hàm bị thủ tiêu vì đã tiết lộ bí mật hay không?”
“Gia đình An Thanh Phong đều đã qua đời hết rồi, còn ai trong số họ có thể giết hắn được nữa?” - Trình Viễn cảm thấy không hợp lý. - “Hơn nữa, cuộc nói chuyện ở tiệm ăn khả năng cao chỉ có người trong cuộc mới nghe được.”
“Vậy chẳng lẽ thủ phạm là Trương Hạo Hiên? Hay là Tô Hân Nghiên? Cả hai người họ đều có bằng chứng ngoại phạm. Khi Đỗ Hàm bị giết, họ đang ở trên tàu hoả di chuyển đến tỉnh E.” - Tôn Kiến Thâm phản bác.
“Có thể là thuê người khác gây án.” - Trình Viễn phán đoán.
“Trong trường hợp đó, chỉ có Trương Hạo Hiên mới đủ khả năng tài chính để làm vậy. Ngoài ra, nếu thủ phạm là Tô Hân Nghiên, cô ấy sẽ âm thầm trả thù chứ không dại gì lôi kéo sự chú ý của chúng ta vào vụ án này.” - Tôn Kiến Thâm nêu lập luận.
“Về chuyện của Tô Hân Nghiên, đó có thể là đòn tâm lý. Nhưng quả thật với năng lực tài chính và mối quan hệ hạn hẹp, cô ấy khó lòng thuê được một sát thủ.” - Trình Viễn suy ngẫm.
“Nếu thủ phạm là Trương Hạo Hiên thì động cơ của anh ta là gì? Chẳng lẽ anh ta có tình cảm đặc biệt với Tô Hân Nghiên nên muốn thay cô ấy trả thù à?” - Tôn Kiến Thâm đặt nghi vấn.
“Giả thuyết của anh khá hợp lý đấy.” - Trình Viễn tán thành. - “Nếu đúng là như vậy thì Trương Hạo Hiên đang lên kế hoạch trả thù những kẻ đã vì tiền mà hủy hoại cuộc đời của Tô Hân Nghiên.”
“Điều đó có nghĩa là cô gái tên Tiểu Hoa đang gặp nguy hiểm.” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Đúng vậy. Chúng ta phải mau chóng tìm ra cô ta thôi.” - Trình Viễn lập tức cử người điều tra nơi ở của Tiểu Hoa.
Vì cô gái này thường xuyên thay đổi địa chỉ nên cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian mới xác định được vị trí căn hộ hiện tại của cô ta.
Sáng hôm sau, khi Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đến nơi, Tiểu Hoa đã bị sát hại.
“Vậy là chúng ta có căn cứ để nghi ngờ Trương Hạo Hiên rồi.” - Tôn Kiến Thâm lên tiếng.
“Nhưng không có bằng chứng nào để liên kết hai vụ án lại cả.” - Trình Viễn nhắc nhở.
“Tôi sẽ tiến hành khám nghiệm hiện trường ngay bây giờ.” - Nhân viên pháp chứng trẻ tuổi thông báo.
Có vẻ hung thủ đã đóng giả làm khách hàng, đợi thời điểm thích hợp thì ra tay tước đoạt mạng sống của Tiểu Hoa.
“Tính chất công việc của cô ta đòi hỏi không bị người khác chú ý, căn hộ này nằm biệt lập ở nơi vắng vẻ, mọi thứ quá thuận lợi để hắn hành động.” - Tôn Kiến Thâm nhận xét.
Trình Viễn cảm thấy hai vụ án đang rơi vào bế tắc. Ở vụ của Đỗ Hàm, chỉ xác định được đối tượng nắm rõ thông tin vè khu chung cư Bồng Lai. Còn vụ lần này hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Điện thoại của anh bỗng đổ chuông, là cuộc gọi từ đội trưởng Thái Bình Dương.
“Tôi nghe, thưa đội trưởng.” - Trình Viễn nói.
“Tiểu Hoa thế nào rồi?” - Thái Bình Dương hỏi.
“Chúng tôi không đến kịp.” - Trình Viễn báo cáo. - “Đáng tiếc, hiện trường lần này cũng không có bất kỳ dấu vết gì của hung thủ.”
“Không cần tìm kiếm nữa đâu. Hung thủ đã bị bắt rồi.” - Thái Bình Dương nói.
“Đỗ Hàm là kiểu người ít giao tiếp, thời gian gần đây vẫn sinh hoạt bình thường, cũng không ra ngoài gặp gỡ người khác.” - Điều tra viên đáp.
“Không nhất thiết phải là gặp riêng, có thể là tiếp xúc ở chỗ làm việc hay tiệm ăn chẳng hạn.” - Trình Viễn nói.
“Vì Đỗ Hàm làm việc ca tối nên hắn không có nhiều đồng nghiệp. Và những người này đều có bằng chứng ngoại phạm.” - Điều tra viên tiếp tục trình bày. - “Như đã nói, nạn nhân là người ít giao tiếp nên bình thường chỉ đi ăn một mình. Chúng tôi vẫn đang điều tra các tiệm ăn gần nhà của hắn.”
“Gần nhà ư? Sao các anh chắc chắn là Đỗ Hàm không nổi hứng đi ăn xa?” - Trình Viễn cảm thấy chưa thuyết phục.
“Theo lời khai của những người xung quanh, nạn nhân luôn đến tiệm ăn bằng cách đi bộ. Vậy nên hắn không thể đi xa được.” - Điều tra viên đáp.
“Tốt. Báo ngay cho tôi nếu có phát hiện mới nhé.” - Trình Viễn ra hiệu cho các điều tra viên tiếp tục công việc của họ.
Tôn Kiến Thâm nói với Trình Viễn: “Vụ án này không có vật chứng, đành phải dựa vào quá trình điều tra để tìm ra manh mối thôi.”
Trình Viễn gật đầu, lúc này họ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi và hy vọng tìm thấy thông tin hữu ích.
Một lúc sau, điều tra viên báo tin, có một chủ tiệm xác nhận vài ngày trước đã thấy Đỗ Hàm trò chuyện với một đôi nam nữ.
“Chủ tiệm có nhận ra hai người đó là ai không?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Ông ấy cảm thấy họ khá quen nhưng lại không nhớ chính xác là ai. Và có một chi tiết là đối tượng nữ bị tật ở chân.” - Điều tra viên tường thuật lại lời khai.
Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm quay sang nhìn nhau, họ đều nhận ra đôi nam nữ mà chủ tiệm nhắc đến chính là Trương Hạo Hiên và Tô Hân Nghiên. Một người là hoạ sĩ lừng danh, một người từng là vũ công có tiếng tăm ở thành phố B, có lẽ nhân chứng đã trông thấy ảnh của họ trên báo nên mới có cảm giác ngờ ngợ.
“Tôn Kiến Thâm, anh còn nhớ chứ? Tô Hân Nghiên kế rằng buổi sáng hôm đầu tiên đến thành phố B, cô ấy đã gặp được người đàn ông trong đoạn phim kia.” - Trình Viễn nhắc lại.
“Tôi nhớ. Hoá ra vụ án của Đỗ Hàm chẳng phải vụ gì mới cả.” - Tôn Kiến Thâm khá bất ngờ trước diễn biến của sự việc.
“Đây có lẽ là hướng đi đúng nhưng cũng không thể bỏ qua các khả năng khác.” - Trình Viễn nói xong liền cho các điều tra viên tiếp tục dò hỏi các tiệm ăn còn lại.
“Chúng ta cứ xem xét tình huống này trước đã.” - Tôn Kiến Thâm đề nghị. - “Liệu có phải Đỗ Hàm bị thủ tiêu vì đã tiết lộ bí mật hay không?”
“Gia đình An Thanh Phong đều đã qua đời hết rồi, còn ai trong số họ có thể giết hắn được nữa?” - Trình Viễn cảm thấy không hợp lý. - “Hơn nữa, cuộc nói chuyện ở tiệm ăn khả năng cao chỉ có người trong cuộc mới nghe được.”
“Vậy chẳng lẽ thủ phạm là Trương Hạo Hiên? Hay là Tô Hân Nghiên? Cả hai người họ đều có bằng chứng ngoại phạm. Khi Đỗ Hàm bị giết, họ đang ở trên tàu hoả di chuyển đến tỉnh E.” - Tôn Kiến Thâm phản bác.
“Có thể là thuê người khác gây án.” - Trình Viễn phán đoán.
“Trong trường hợp đó, chỉ có Trương Hạo Hiên mới đủ khả năng tài chính để làm vậy. Ngoài ra, nếu thủ phạm là Tô Hân Nghiên, cô ấy sẽ âm thầm trả thù chứ không dại gì lôi kéo sự chú ý của chúng ta vào vụ án này.” - Tôn Kiến Thâm nêu lập luận.
“Về chuyện của Tô Hân Nghiên, đó có thể là đòn tâm lý. Nhưng quả thật với năng lực tài chính và mối quan hệ hạn hẹp, cô ấy khó lòng thuê được một sát thủ.” - Trình Viễn suy ngẫm.
“Nếu thủ phạm là Trương Hạo Hiên thì động cơ của anh ta là gì? Chẳng lẽ anh ta có tình cảm đặc biệt với Tô Hân Nghiên nên muốn thay cô ấy trả thù à?” - Tôn Kiến Thâm đặt nghi vấn.
“Giả thuyết của anh khá hợp lý đấy.” - Trình Viễn tán thành. - “Nếu đúng là như vậy thì Trương Hạo Hiên đang lên kế hoạch trả thù những kẻ đã vì tiền mà hủy hoại cuộc đời của Tô Hân Nghiên.”
“Điều đó có nghĩa là cô gái tên Tiểu Hoa đang gặp nguy hiểm.” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Đúng vậy. Chúng ta phải mau chóng tìm ra cô ta thôi.” - Trình Viễn lập tức cử người điều tra nơi ở của Tiểu Hoa.
Vì cô gái này thường xuyên thay đổi địa chỉ nên cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian mới xác định được vị trí căn hộ hiện tại của cô ta.
Sáng hôm sau, khi Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đến nơi, Tiểu Hoa đã bị sát hại.
“Vậy là chúng ta có căn cứ để nghi ngờ Trương Hạo Hiên rồi.” - Tôn Kiến Thâm lên tiếng.
“Nhưng không có bằng chứng nào để liên kết hai vụ án lại cả.” - Trình Viễn nhắc nhở.
“Tôi sẽ tiến hành khám nghiệm hiện trường ngay bây giờ.” - Nhân viên pháp chứng trẻ tuổi thông báo.
Có vẻ hung thủ đã đóng giả làm khách hàng, đợi thời điểm thích hợp thì ra tay tước đoạt mạng sống của Tiểu Hoa.
“Tính chất công việc của cô ta đòi hỏi không bị người khác chú ý, căn hộ này nằm biệt lập ở nơi vắng vẻ, mọi thứ quá thuận lợi để hắn hành động.” - Tôn Kiến Thâm nhận xét.
Trình Viễn cảm thấy hai vụ án đang rơi vào bế tắc. Ở vụ của Đỗ Hàm, chỉ xác định được đối tượng nắm rõ thông tin vè khu chung cư Bồng Lai. Còn vụ lần này hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Điện thoại của anh bỗng đổ chuông, là cuộc gọi từ đội trưởng Thái Bình Dương.
“Tôi nghe, thưa đội trưởng.” - Trình Viễn nói.
“Tiểu Hoa thế nào rồi?” - Thái Bình Dương hỏi.
“Chúng tôi không đến kịp.” - Trình Viễn báo cáo. - “Đáng tiếc, hiện trường lần này cũng không có bất kỳ dấu vết gì của hung thủ.”
“Không cần tìm kiếm nữa đâu. Hung thủ đã bị bắt rồi.” - Thái Bình Dương nói.