Mục lục
Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả - Phương Bảo Vy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Vy ra mở cửa nhìn thấy Ưng Túc thì giật mình ngẩng người vài giây. Miệng lắp bắp nói không ra nửa lời: “Anh... sao... anh lại...lên được đây?”

Ưng Túc nhìn Bảo Vy một lượt đánh giá từ đầu đến chân cô. Bộ đồ mặc nhà màu hồng nhạt hai dây nhìn rất phóng khoáng, dép màu hồng đầu heo “Peppa- pig” rất thịnh hành, đầu tóc vừa mới gội đang được bao bọc lại bằng khăn màu lông trắng nhìn vừa tự nhiên vừa có gì đó gần gũi.Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Tôi ngửi thấy mùi mực xào dưa, còn có mùi canh khổ qua cho nên tôi mới sang tìm cô.”

Bảo Vy liền nghĩ: “Anh ta ngửi thấy mùi đồ ăn sao? Không lẽ anh ta sống ở bên cạnh?”


Ý nghĩ này khiến cô hơi giật mình, sắc mặt phút chốc thay đổi trở nên khó coi cực độ. Tuy nhiên cô vẫn hỏi lại để xác định: “Anh là hàng xóm vừa chuyển đến hay sao?”

Ưng Túc nhìn thấy gương mặt không mong đợi cùng giọng nói yếu ớt như không muốn tin của cô thì trong lòng thấy sảng khoái. Anh nở nụ cười giả tạo tươi hơn mặt ông Địa khẽ gật đầu. Bảo Vy liền theo phản xạ đưa ngón tay về trước buộc miệng hỏi: “Còn anh chàng đẹp trai thư sinh học thức kia thì sao?”

Ưng Túc nghe xong liền như nuốt phải sỏi, muốn phun không phun được, muốn nuốt không nuốt trôi. Rủa thầm trong bụng:

“Người phụ nữ đáng chết này, mắt cô là bị lệch hay sao? Đường đường anh tuấn điển trai nam tính như tôi thì cô gọi là “thằng nghiện”, còn ái như thằng nhãi kia thì cô gọi là đẹp trai thư sinh học thức. Toàn những từ đẹp dành cho hắn. Muốn tôi bóp chết cô phải không?”

Tuy nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của Bảo Vy có chiều hướng muốn đóng sầm cửa lại thì anh lại không mở miệng nói được lời nào hay kịp tỏ thái độ gì. Chỉ nhanh tay giữ cửa lại, í é nói: “Cô nấu ăn không chịu bật hút mùi cho nên đã khiêu khích cái mũi của tôi. Cô phải chịu trách nhiệm.”

Bảo Vy ngẩng ra một tí liền nghĩ: “Mở cửa sổ cũng cần bật hút mùi nữa sao?” Thấy Bảo Vy nghe như không hiểu, Ưng Túc liền được thế tấn công quy tội: “Cô sống ở chung cư mà nấu ăn không chịu bật hút mùi, như vậy đã ảnh hưởng rất lớn đến buổi tối của tôi. Tôi có thể báo cảnh sát, báo chủ tòa nhà, báo an ninh trông coi tòa nhà này tiến hành xử phạt cô vì tội gây ảnh hưởng đến hàng xóm.”



Bảo Vy nghe anh ta ba hoa một hồi cũng phát mệt liền lạnh lùng hỏi lại: “Vậy giờ anh muốn sao?”

Ưng Túc thấy Bảo Vy chịu nhường một bước liền đắc chí cười nói: “Khiến tôi đói bụng thì đền cơm cho tôi.”

“Đền cơm?” Bảo Vy ngây người một chút liền hỏi tiếp: “Ý anh là muốn ăn chực cơm của tôi?”

Ưng Túc nghe từ “ăn chực” thì tự nhiên thấy mặt mũi của mình cái gì cũng không còn nhưng thôi kệ. Cố nhịn cô ta một chút. Phụ nữ vốn thích được nhường nhịn, chờ đến khi cô vào tay tôi rồi thì xem tôi làm cô thành cái dạng gì?

Nghĩ bụng như vậy nhưng anh lại có vẻ ngoài giả tạo hết sức tưởng tượng, miệng cười, mắt dịu dàng, giọng thanh nhã: “Ý tôi là chúng ta cùng ăn tối với nhau. Dù sao tôi cũng chưa ăn tối cho nên sẽ chịu thiệt ăn cùng em.”


Bảo Vy nghe xong liền dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, cô lớn tiếng quát: “Ai mời anh ăn mà phải chịu thiệt. Biến đi cho tôi.”


Ưng Túc thấy Bảo Vy dùng sức đóng cửa thì anh liền đưa một chân vào bên trong giữ cửa, cố cò kè: “Em không sợ tôi báo cảnh sát phạt tiền em sao? Em mà bị cảnh sát lập biên bản tội quấy rối hàng xóm thì sẽ phải mời luật sư. Phía luật sư sơ sơ cũng hai ngàn đô la Mĩ. Chưa kể kiện tụng mệt mỏi tốn thời gian với tôi cũng chẳng qua đổi lại chỉ là một bữa cơm thôi. Em chấp nhất cái gì?”


Bảo Vy nhìn Ưng Túc bằng ánh mắt dè chừng rồi lại chuyển thành nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ: “Mình dù sao cũng không rành luật pháp ở Mĩ như hắn, lỡ có chuyện gì lại phải tốn tiền oan uổng. Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm. Lần sau cẩn thận hơn là được rồi.”


Nghĩ xong, Bảo Vy đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” đứng nhích qua cho hắn vào nhà. Cơm nóng canh nóng nhanh chóng được dọn ra trên bàn. Cả một ngày mệt mỏi khiến Bảo Vy cực kỳ đói bụng nhưng khi nhìn sang cái mặt “ai cũng nói đẹp trai” của hắn thì cô ăn không vô nữa. Bảo Vy xới cơm đưa cho hắn, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay hắn tự nhiên có cảm giác chạm điện. Cô liền vội thu tay về. Hắn nhìn cô một lúc rồi mới cầm đũa lên ăn. Cũng không phải lần đầu ăn cơm cùng nhau, ngày trước thi thoảng hắn cũng về nhà ăn cơm, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn sau khi ly hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK