Mục lục
Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả - Phương Bảo Vy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứu chữa được ca này ngoài Pierre ra chắc cũng không có người thứ hai làm được.” - Bảo Vy trước nay luôn ngưỡng mộ Pierre về tài năng y học của anh. Qua nhiều lần hợp tác, cô đương nhiên biết được khả năng của Pierre hơn người nhưng đến ca này thì cô mới thực sự thấy được sự xuất sắc của anh. Một ca không chỉ khó mà còn gặp phải áp lực lớn bởi bệnh nhân là người mà mình yêu thương sâu đậm. Tận trong đáy lòng, Bảo Vy cầu khấn ông Trời cho Ưng Túc kịp đến hiến máu cứu Iris. Nếu cô ấy gặp bất trắc thì có lẽ Pierre sẽ khó lòng vực dậy được.

Bảo Vy vừa nghĩ đến đây thì phía cửa phòng phẫu thuật đã mở ra. Y tá hớt ha hớt hải ôm thùng máu chạy vào nói với Pierre: “Viện trưởng, đã lấy đủ máu.”


Gánh nặng ngàn cân trong lòng Pierre như được hạ xuống. Ánh mắt anh sáng lên tràn đầy niềm tin gật đầu với cô y tá và không quên mỉm cười cảm tạ Bảo Vy. Có được lượng máu cần thiết, ca phẫu thuật gian truân nhất cũng dần trôi qua sau sáu giờ đồng hồ.

Lúc Bảo Vy và Pierre bước ra khỏi phòng phẫu thuật cũng là lúc hai người họ nhìn thấy nụ cười của Ưng Túc. Gương mặt anh hơi xanh do vừa hiến máu xong nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ vui mừng.

Bảo Vy và Pierre tiến lại chỗ anh. Câu đầu tiên mà anh hỏi hai người họ là : “Iris như thế nào rồi?”

Nhìn qua, người khác sẽ nghĩ rằng anh là người nhà của bệnh nhân nhưng họ không biết rằng khi đã trót lấy một cô vợ là bác sĩ thì mỗi lần vợ gặp ca phẫu thuật khó thì anh cũng ngồi chờ và nơm nớp lo lắng cho sức khỏe cũng như tâm trạng của vợ không khác mấy với người nhà bệnh nhân.

“Phẫu thuật rất thành công.” - Bảo Vy và Pierre đồng thanh nói.

Nghe xong Ưng Túc cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm túi thức ăn đưa đến trước mặt Bảo Vy, ân cần nói: “Mẹ nói anh mang vào cho em và bác sĩ Pierre dùng bữa tối. Hôm nay anh Kha thay chúng ta đón An Khê và David về nhà.”

Nghe nhắc đến David, Pierre mới sực nhớ là anh ở trong phòng phẫu thuật quá lâu mà quên mất thời gian đón con. Cũng may bên cạnh anh còn có bạn bè thân thiết sẵn sàng ra tay giúp đỡ.



Pierre vỗ nhẹ vào cánh tay rắn chắn của Ưng Túc, chân thành nói: “Ưng Túc, cám ơn anh. Ân huệ này tôi xin ghi lòng tạc dạ.”

Ưng Túc nghe xong liền xua tay nói: “Không có gì đâu, hiến máu cứu người là việc nên làm mà. Mẹ của tôi cũng đến giúp một tay tặng máu cho Iris cho nên mới nhanh như vậy có đủ máu.”

Nghe Ưng Túc nói vậy Pierre mới hiểu vì sao Phan Lục Kha không phải nhóm máu O-Rh âm tính mà Ưng Túc thì lại có nhóm máu hiếm này. Thì ra anh mang nhóm máu giống mẹ của mình. Dẫu nói sao đi nữa thì lần này Ưng Túc đã thực sự ra tay cứu giúp Iris. Hiềm khích của anh và Ưng Túc trước đây cũng có thể coi như là mây khói tan nhanh.

Bữa ăn đơn sơ nhanh gọn tại văn phòng làm việc của Pierre chỉ có ba người nhưng vui vẻ và ấm áp. Ba người họ tưởng chừng vì mâu thuẫn tình cảm mà sẽ khó có thể được ngồi cùng nhau đối mặt và nói chuyện thâm tình như lúc này.


Ưng Túc ghét Pierre, đương nhiên bởi vì Pierre là tình địch của anh. Pierre không ưa Ưng Túc là bởi vì anh làm ra trò bỉ ổi để hại anh và Bảo Vy không thể kết hôn. Mặc dù Pierre là bạn thân của Phan Lục Kha nhưng anh không quan tâm sự tồn tại của Ưng Túc. Anh qua lại với nhà họ Phan cũng là vì người bạn như Phan Lục Kha và đồng nghiệp tốt như Bảo Vy chứ tuyệt nhiên không thiện cảm với Ưng Túc.


Thời gian trôi qua dần, An Khê cũng được sinh ra. David và An Khê lại đi học cùng nhau. Bảo Vy chọn Ưng Túc cũng là việc đã rồi. Tuy Pierre không còn trách Ưng Túc gây gắt như lúc đầu nhưng anh cũng không có lý do để nói chuyện với hắn. Có những mối quan hệ không thể gọi trực tiếp ra là thích hay ghét, chỉ có thể duy trì ở trạng thái biết nhau là đủ.


Nhưng hôm nay mọi việc đã khác, Ưng Túc là ân nhân hiến tặng máu cho người phụ nữ Pierre yêu. Chỉ cần Iris có cơ hội được sống thì không có hiềm khích nào Pierre không thể cho qua. Trước mặt Bảo Vy, chính Pierre là người lên tiếng trước nói ra lời cảm ơn đối với Ưng Túc.


Ưng Túc trước nay cũng muốn tìm một cơ hội nói lời xin lỗi với Pierre nhưng có vẻ như Pierre đang lờ anh đi. Mặc dù gặp vẫn chào, vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng giữa hai người dường như có cái gai và mãi vẫn không sao bước qua nổi. Mười năm đã qua, bản thân của Ưng Túc cũng đã không còn là cậu trai xốc nổi tùy ý làm bừa nữa nhưng dù đã trưởng thành thì cũng không phải dễ dàng mở miệng nói tiếng xin lỗi với người mình từng gây tổn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK