Sau khi ổn định chổ ngồi, tiếng chuông reo lên và tất cả học sinh đều chăm chú vào bài làm của mình. Mục đích của tớ rất khó, nên chắc chắn tớ phải cố gắng thật nhiều hơn nữa.
Đề thì đúng là nghị luận xã hội, nhưng lạ ở chổ nó không nêu rõ vấn đề mà lại là " Tình yêu, sự tiêu cực, vượt qua nghịch cảnh".
Có lẽ nó không khó, chỉ hơi khác so với những dạng mẫu mà tớ thường làm thôi.
Ngó nhìn xung quanh, tớ thấy một số bạn phải cắn bút suy nghĩ, cả Trình Dương cũng vậy. Không hiểu tại sao, trong đầu tớ nổi lên rất nhiều ý tưởng.
Đơn giản là ngay lúc này đột nhiên tớ suy nghĩ đến...
Trong quyển sách " Cây cam ngọt của tôi", có câu nói rằng:
- " Giờ đây tôi đã thực sự biết đau đớn là gì. Đau đớn không phải là bị đánh đến bất tỉnh. Đau đớn không phải là bị một mảnh thủy tinh cứa rách chân phải khâu nhiều mũi ở hiệu thuốc. Đau đớn là thế này đây: Toàn bộ trái tim tôi nhức nhói, và tôi phải mang nó xuống mồ".
Hay trong " The time Traveler's wife"
- " Để yêu một người, bạn phải yêu bản thân mình trước. Bởi nếu bạn không yêu chính mình. Bạn sẽ không thể trao tình yêu chân thành cho người khác".
- " Chúng ta không cần phải làm gì đó lớn lao để tạo ra sự khác biệt. Những hành động nhỏ bé, những lời nói nhỏ nhặt, đều có thể thay đổi cuộc đời của người khác".
Của Wonder R.J Palacio.
Những điều đó chứng tỏ, ông trời công bằng với tất cả mọi người, khi đóng cách cửa này với bạn, chắc chắn sẽ mở ra một cánh cửa khác, chỉ cần bạn hiểu và cố gắng nắm lấy cơ hội đó.
Vì tớ tin chỉ cần dịu dàng với thế giới, thì thế giới sẽ tặng lại cho tớ những điều tốt đẹp. Đôi khi nó không đến ngay, nhưng nhất định nó sẽ đến, việc của tớ là không bao giờ từ bỏ.
"Cuộc sống có nhiều thất bại và bạn phải đối diện với nó nhiều lần, đó không phải là thất bại, mà chỉ là một phần của cuộc sống" _Whiskey in a Teacup_
Bạn có thể chọn những gì bạn đánh mất và những gì bạn làm chủ, nhưng bạn không thể chọn những gì bạn nên đánh mất và những gì bạn nên làm chủ. Đó là quyền hạn duy nhất của cuộc đời bạn. Điều quan trọng đối với tất cả mọi người là có một định hướng trong cuộc đời của mình và đi đến nó bằng ngọt lữa mãnh liệt của chính bản thân.
[...]
Chỉ vừa mới kết thúc một bài văn mà tớ cũng đã tự ngẫm lại rất nhiều thứ, tớ cứ viết nó bằng trái tim và cảm nhận của mình không quan trọng nó bao nhiêu điểm, có thể lấy được huy hiệu sao hay không, chỉ cần nó có ý nghĩa cho chính cuộc đời tớ.
- Xinh Nhi, cậu ổn không?
Thanh Mai ủ rủ bước đến, nhìn thấy tớ thì lại mở to mắt hỏi.
- Được lắm, bài văn khá hoàn chỉnh.
- Tớ không nói chuyện đó.
- Hả?
Từ đâu Hạo Thiên bước đến, đưa cho tớ một chiếc khăn tay, có vẻ là tự thêu.
- Cậu đã cố gắng nhiều rồi.
Thì ra nhìn thể trạng tớ lúc này như cái xác khô vậy, mắt đen, mồ hôi đầy mặt, nhìn kinh dị vô cùng, mà tớ không để ý đến luôn ấy.
- T-tớ cảm ơn...
Mấy ngày nay ít gặp Hạo Thiên quá, nên đó cũng là câu nói đầu tiên tớ được nghe lại sau buổi luyện đi hôm đó. Trông cậu ấy có chút lo lắng, có một chút e thẹn thì phải, mà lúc nào Hạo Thiên chẳng vậy, luôn biết cách quan tâm và giúp đỡ người khác.
- Xinh Nhi...
- Hửm?
- Có thể gặp nhau vào 17h chiều nay, ở gốc cây Phong linh lớn cạnh đền thờ không?
Không biết là có chuyện gì nữa, cậu ấy giận tớ rồi đột ngột hẹn gặp mặt như vậy, có phải là muốn xin lỗi không? hay là định mắng tớ vì cái thân xác tàn này?
Nhưng dù sao đó cũng là Hạo Thiên, một người mà tớ tin tưởng hơn bao giờ hết, nếu có chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần là có cậu ấy tớ cũng yên tâm.
- Được, vậy chốt nhé.
Cậu ấy vừa quay đi, thì Thanh Mai lại kê miệng vào tai tớ thì thầm với vẻ mặt thắc mắc đến đáng ngờ.
- Tự dưng sao lại hẹn người ta thế kia, cậu ta có ý gì đây?~
Tớ đẩy Thanh Mai ra rồi đáp lại
- Chắc không có gì đâu, cho dù có chuyện gì thì tớ cũng không quan tâm đâu mà..
- À! cũng vừa thi xong, chúng ta cùng đi ăn cái gì nhé.
- Đậu hũ chiên!
- Haha được rồi.