Đồ cá nhân của cô đã chất đầy balo rồi, mẹ cô lúc nào cũng tỉ mĩ như vậy, vẫn không quên đưa cho cô chai dầu gió còn đến cả tâm bông nữa vì bà Thanh Nhã nghĩ, việc phải gửi gắm một đứa con của mình vào nhà người khác, không thể để Xinh Nhi tự nhiên sài đồ trong nhà họ được, dù sao cũng phải biết điều mà chuẩn bị riêng, cho dù chỉ đơn giản là dầu gió.
- Tạm biệt con...Xinh Nhi, những gì cần nói thì mẹ đã nói hết rồi, con hãy cố gắng cho tương lai của mình nhé.
- Nhất định rồi ạ, cảm ơn mẹ rất nhiều, từ nay ở nhà chỉ còn lại một mình mẹ thôi, đừng cảm thấy cô đơn vì hãy nhớ con vẫn đang nỗi lực vì cuộc sống của chúng ta!
mẹ gửi lời tạm biệt của con đến bà lão trái cây nha.
Lời chào ngắn ngủi nhưng chứa đầy tình cảm của cả hai. Trong ngôi nhà nhỏ, có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, luôn ở bên cùng nhau sưởi ấm. Nhưng bây giờ Xinh Nhi phải rời đi rồi. Đến lúc gặp lại, cô phải cho mẹ thấy mình đã thay đổi và sẽ trưởng thành hơn như thế này.
[...]
Ngày 7 tháng 8, hôm nay tớ đã rời xa chốn thanh bình, nơi mà tớ được sinh ra và lớn lên trong sự bao bọc của mẹ. từ bây giờ tớ sẽ tự sức ra đi học tập, chỉ có như vậy cuộc sống của gia đình tớ mới tốt hơn.
Hôm nay sẽ là khởi đầu mới của tớ, nên tớ muốn phải ghi nhớ nó trong lòng vì vậy mà từ bây giờ phải viết nhật ký thôi, để còn lưu lại chặn đường này nữa chứ.
Tớ mong chờ chuyến hành trình này lắm, có lẽ sẽ dài...nhưng tớ không bỏ cuộc đâu.
Sau mọt khoảng thời gian khá dài, tớ cũng đánh được một giấc thật sâu thì cũng đã đến nhà của dì rồi, dì tớ tên Thanh Duyên vô cùng hiền lành lại còn tốt bụng, gia cảnh cũng khá giả hơn nhà tớ. Là nhà hai tầng, không gian bên trong rộng rãi thoáng mát, đặc biệt là phía sau vườn trồng rất nhiều cây xanh, kiến trúc theo phong cách hiện đại, vì ở đây là đô thị mà, nên ngôi nhà cũng không phải dạng bình thường.
Khi rãnh tớ sẽ phụ dì trong nom Hạnh Hạnh, em là đứa con gái đầu lòng của gia đình, chỉ mới vừa tròn ba tuổi, đang chập chững biết đi nên rất hay quậy phá vì vậy khi có tớ đến thì dì sẽ rãnh tay hơn để làm việc khác.
Trong bữa tối, trên bàn cũng có nhiều món hơn khi ở nhà. Thường mẹ tớ chỉ làm đậu hũ và cá kho thôi.
Nhưng ở đây thì lại có cả thịt heo xào rồi canh bí nữa. Hạnh Hạnh ngồi ở giữa lòng ba, mẹ thì dùng thìa nhỏ bón từng chút cho con bé. Em ấy được sống trong gia đình đầy đủ tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ như thế này thì sẽ rất hạnh phúc cho coi...
Sáu giờ rồi, tớ cũng đã chuẩn bị tươm tất quần áo, đồng phục của trường này rất đẹp, là áo sơ mi trắng kèm nơ ngay cổ áo và một chiếc váy dài ngang đầu gối màu xanh lam nhạt. Đã lâu lắm rồi tớ mới được mặc một bộ đồ đáng yêu và mới tinh như vậy.
Một chuyến taxi đắt thật, tận năm mươi nghìn cho quãnh đường chỉ vỏn vẹn 1km, trong khi đó xe bus chỉ có sáu nghìn thôi, tớ còn phải tiết kiệm nữa nên đành phải tiếp tục chen lấn như lúc trước vậy.
[...]
Đến nơi rồi! ngôi trường ấy to kinh khủng luôn. xem nào...nó gấp mười lần nhà tớ ý. Nguy nghi, lộng lẫy vô cùng, xung quanh được thấp sáng bởi một dàng ánh đèn vàng hoa lệ. Trên con đường lối đi dẫn đến sảnh hội trường được trãi một lớp thảm đỏ giống như của giới thượng lưu vậy. Ở đây đông người lắm, ngoại trừ học sinh ra thì có cả giáo viên và phụ huynh, ai nấy đều mang trên mình một lớp vải lấp lánh, sang trọng. Nhìn vào đã có thể nhận ra giá của nó đắt đến cỡ nào, tớ phải bán bao nhiêu phần đậu hũ mới mua được nó đây nhỉ?.
Trước mắt tớ mọi thứ rất lạ lẫm và mới mẻ, tớ bây giờ lại bắt đầu lo lắng, vì tớ không quen phải đứng ở một nơi đầy ấp người như vậy, mồ hôi tớ bây giờ cũng đã ướt đầy tráng rồi. Sao khi trấn tĩnh lại thì tớ bắt đầu đi đến hội trường, nơi diễn ra buổi tiệc lớn ấy.
Khổ nỗi là, vừa đi được vài bước thì chân tớ lại cứng vì hồi hợp, tính tớ là vậy đấy. Tớ thấy rất khó để giao tiếp hay đến một nơi xa lạ nhưng bên cạnh lại không có ai.
Tớ cứ khập khững bước đi mà không biết chuyện xui rủi sấp đến rồi. Đột nhiên phía trước có một bóng lưng lớn, cao lắm, hơn tớ cả một cái đầu.
tớ còn chưa định hình được chuyện gì thì đã vấp phải một thứ gì đó mà té sấp cả mặt. Tớ từ từ ngước lên tay thì ôm đầu vì lúc nãy hình như nó va chạm thứ gì đó làm tớ thấy hơi nhói.
Ôi trời! họa lớn rồi. Lúc tớ ngã, đã kéo luôn người phía trước ngã cùng, nhìn kỹ tớ mới thấy áo cậu ấy bị vấy bẩn mất rồi. Đây chỉ mới bắt đầu thôi mà, tại sao lại bất cẩn vậy chứ, thật tình. Bây giờ thì tiền đâu mà đền đây. Bóng lưng to lớn kia cũng dần đứng lên. Oaa!, đúng là cao lớn thật.
Cậu ấy xoay người lại nhìn tớ rồi bảo:
- Cậu không có mắt à, đây là làng đường dành cho người có huy hiệu sao thôi có biết không?
Huy hiệu sao hả?...à đúng rồi, nghe nói ở ngôi trường này có một luật lệ, các học sinh có số điểm được xếp trong top 100 trên toàn trường thì sẽ có được huy hiệu sao, khi có nó thì sẽ tự do ăn uống trong căn tin tùy thích mà không cần phải trả tiền, còn nữa trong mắt giáo viên thì cá bạn ấy như thần vậy. Thích Thật!
À mà nhìn cậu bạn này có hơn quen mắt. Hình như đã gặp ở đâu rồi... đừng nói lại là cậu ta?
- Tớ xin lỗi rất nhiều.
vừa nói dứt câu tớ liền quay lưng đi về phía con đường dành cho học sinh bình thường của tớ, nhưng đi chưa được mấy bước thì cậu ta lại nắm lấy cổ áo tớ từ phía sao rồi nói:
- Cậu không thấy áo tôi bị bẩn rồi hay sao, muốn trốn à.
Chết rồi, đúng là tớ định trốn đấy, nhưng giờ thì hỏng rồi.
- Đâu có, tớ sẽ đền bù cho cậu mà.
- Được! đưa tôi năm trăm nghìn rồi cậu có thể đi.
Cái gì? có cắt cổ quá không vậy, cái áo khoác này mà tận năm trăm á? Số tiền đó mua được hẳn cả trăm phần đậu phụ nhà tớ.
- Tớ trả...năm mươi nghìn được không?
- Cậu đùa chắc? đây là áo hàng hiệu, giá góc cũng gần 2, vì không ảnh hưởng gì mấy nên tôi lấy 500 nghìn coi như phí giặc ủi, cậu trả 50 nghìn thì làm được gì?
- Nhưng tớ không có nhiều tiền đến vậy đâu.
- Thôi được...vậy đền bù bằng cái khác đi.
- Hả...cái gì?
- Làm người hầu cho tôi một tháng.
- !!!?