• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nói xấu người khác không khóe léo đã bị phát hiện. Trình Chí Viễn vờ như bản thân chẳng nói chuyện gì quá đáng. Lục Tử Anh cũng quá quen với tính cách ngẫu hứng tùy tiện này nên chẳng thèm nói đến.

Đưa hai mẹ con ra đến tận xe, cô bé vẫn không quên vẫy tay chào tạm biệt bố.

- "Ngày mai babi có đến không?"

- "Đương nhiên rồi, ngày mai là chủ nhật, babi đưa con đi chơi nhé!"

Hắn mỉm cười, xoa đầu cô bé cưng chiều đáp.

- "Hoang hô babi."

- "Eri à, mau vào trong xe đi con."

Lục Tử Anh mở cửa xe, lên tiếng gọi.

Cô bé ngoan ngoãn chui vào trong xe, trong lòng tràn đầy hao hức để mau đến ngày mai một chút, như vậy sẽ có thể được bố đón.

- "Này, Lục Tử Anh."

Nhìn thấy cô xoay người chuẩn bị đi vào trong xe, Trình Chí Viễn đưa tay giữ cô lại.

- "Anh còn chuyện gì?"

Cô lập tức rời khỏi tay hắn, hời hợt hỏi.

Trình Chí Viễn im lặng nhìn cô một lúc, dường như hắn đang muốn nói điều gì đó nhưng rồi quyết định không nói nữa, chỉ thấp giọng dặn dò cô một vài thứ.

- "Lái xe chú ý an toàn đấy!"

Hắn dạo gần đây thay đổi rất nhiều, đôi mắt chứa đầy mệt mỏi, cũng gầy hơn trước. Cô chẳng biết hắn làm việc ở công trường, mỗi ngày tuy mệt mỏi nhưng vẫn dành thời gian đến chơi cùng con gái.

Lục Tử Anh im lặng không đáp, rồi lập tức xoay người rời đi.

Buổi tối đó, hắn chẳng thể chợp mắt. Cứ nghĩ đến những chuyện năm đó của cô và hắn, nghĩ đến những giây phút vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, rồi lại đến những chuyện đau lòng mà hắn đã gây ra cho cô lại thấy vô cùng ân hận. Giá như năm đó hắn không bốc đồng, không làm theo cảm tính, không thờ ở vô cảm, không sống tùy hứng... Thì có lẽ, họ đã có một kết cục khác, không giống như bây giờ.



Vì không ngủ được, Trình Chí Viễn quyết định vén chăn bông lật đật xuống giường bước đi khỏi phòng.

Dạo một vòng quanh sân, đến khi dừng chân tại đình hóng mát một lúc, ngắm nhìn bầu trời đêm quang đãng, thì Trình Thanh Phong đằng xa mang theo hai cốc trà nóng đi đến.

- "Không ngủ được sao?"

Anh ta giữ lại một cốc cho mình, cốc còn lại thì đưa cho hắn. Hỏi.

- "Trước giờ anh chỉ toàn thấy bộ dạng đi sớm về khuya rồi lại ngủ một giấc vô âu vô lo đến sáng. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ, lòng đầy tâm sự của em đấy. Có chuyện gì sao? Nếu em không ngại thì cứ nói, chúng ta là anh em, biết đâu anh có thể giúp em."

Hắn nhìn vẻ mặt thư thái, ung dung của Trình Thanh Phong đúng là so với hắn thì tốt hơn rất nhiều. Có rất nhiều người khen ngợi, thậm chí là ngưỡng mộ Trình Thanh Phong, bởi vì anh ta quá hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy đố kỵ, bởi vì mỗi người sinh ra đều không giống nhau, ở mỗi người đều có những điểm riêng, những tài lẻ riêng biệt của bản thân hà cớ gì phải ganh tị, ao ước. Chi bằng hằng ngày đều biết phấn đấu điểm mạnh ở bản thân, làm tốt việc của mình, đó mới là điều làm chúng ta thấy vui vẻ.

Hắn mỉm cười, không vội trả lời chỉ nhàn nhạt thổi nguội rồi uống một ngụm trà ấm.

- "Em thay đổi rất nhiều so với trước đây đấy."

- "Vậy sao."

Trình Chí Viễn cười trừ, đáp.

- "Anh à, nếu như anh và người anh thích, hai người có những chuyện không thể ở bên nhau... Anh sẽ như nào?"

Trình Chí Viễn nghiêm nghị nhìn anh ta.

Lục Tử Anh và Trình Thanh Phong đều là người quan trọng trong cuộc đời này của hắn. Một bên là người mà hắn yêu thương, người mà hắn muốn dùng cả phần đời còn lại để chăm sóc, bảo vệ. Bên còn lại là anh trai, người anh trai mà hắn luôn luôn kính mến. Hắn chẳng muốn bất cứ chuyện đau lòng gì nữa xảy ra với họ, mà ngọn nguồn những chuyện đó đều là vì hắn.

- "Sao vậy? Em có người con gái mà em muốn bảo vệ, yêu bằng cả trái tim rồi à?"

Trình Thanh Phong bật cười, anh ta lên tiếng trêu chọc.

Theo như Trình Thanh Phong được biết, em trai của anh ta là loại đàn ông vận đòa hoa rất cao, sẽ chẳng bao giờ kiên trì với bất cứ thứ gì. Nhưng hôm nay lại đang mặt ũ mày chau vì một người con gái, còn không ngủ được. Đây rốt cuộc có phải là chuyện nên vui hay không vậy?

- "Mau trả lời đi, anh lại nói đi đâu thế? Em đang hỏi nghiêm túc đấy!"

- "Có quan trọng không?"

Trình Thanh Phong hỏi.

- "Rất quan trọng."

Trình Chí Viễn lập tức khẳng định.

Trình Thanh Phong cũng không trêu hắn nữa, làn ra vẻ mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu ngẫm nghĩ.

- "A Viễn, yêu một người không nhất thiết phải ở cạnh người đó, bản thân em thấy vui, người kia cũng thấy hạnh phúc là được rồi. Chỉ cần cả hai vẫn còn có thể tồn tại nhìn thấy nhau, đó chính là hạnh phúc. Nếu là anh, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, cho dù anh có đau lòng, có tổn thương đi chăng nữa, nhưng đổi lại cô ấy có thể vui vẻ, hạnh phúc thì những gì anh bỏ ra rất xứng đáng."

Trình Thanh Phong thích Lục Tử Anh đến vậy sao? Nhưng trong tình yêu, mỗi người có cách thể hiện khác nhau, không thể mang ra so sánh. Hắn rất yêu cô, những tình yêu của hắn khi đó quá trẻ con, chẳng thể khiến cho cô cảm thấy an toàn.

- "Lục Tử Anh, anh thật sự thích cô ấy sao?"

Trình Chí Viễn trầm giọng hỏi.

Nhắc đến Lục Tử Anh, ánh mắt của Trình Thanh Phong trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Về điều này, hắn thật sự rất khó chịu. Cũng phải thôi, bởi ai lại không cảm thấy vậy khi nhìn thấy người đàn ông khác giành ánh mắt dịu dàng ấy khi nhắc đến người phụ nữ của mình.



- "Ừ."

Trình Thanh Phong gật đầu, mỉm cười.

- "Có khi anh còn ước rằng anh có thể gặp cô ấy sớm hơn một chút. Tốt nhất là ở thời điểm cô ấy chênh vênh... Anh sẽ không để cô ấy phải cô độc gánh hết những áp lực."

Cốc trà trong tay vô duyên vô cớ bị Trình Chí Viễn dùng lực bóp chặt.

- "Nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Anh nhất định sẽ là điểm dừng tốt nhất cho cô ấy."

Trình Thanh Phong lại nói thêm, lần này là một lời khẳng định khiến Trình Chí Viễn càng thêm bức bối.

Lời này của Trình Thanh Phong càng khơi mào ý chí phấn đấu của hắn.

- "Mau vào trong ngủ đi, trễ rồi. Đêm khuya sương xuống kẻo lại cảm lạnh. Anh vào trước đây, em cũng mau vào nhanh đấy nhé!"

Nói rồi, Trình Thanh Phong lập tức rời đi.

Khi nãy, nếu như có thể hắn thật sự rất muốn nói ra những chuyện ở Pháp của mình và Lục Tử Anh cho Trình Thanh Phong biết. Để anh ta dừng lại đoạn tình cảm ngang trái đó, và cũng là cách tốt nhất cho cả ba người. Hơn nữa, cho dù giữa hắn và Trình Thanh Phong không có bất cứ quan hệ ruột thịt nào đi chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không bao giờ chấp nhận nhường Lục Tử Anh cho ai khác.

Như đã hứa, Trình Chí Viễn đưa Eri đến trung tâm thương mại để mua sắm. Hai bố con cứ mua đến cái này rồi lại đến cái khác, đúng là thói xấu tiêu tiền vẫn không bỏ được, tháng lương đầu tiên lại bị con gái tiêu sạch.

- "Babi."

Cô bé trưng đôi mắt to tròn nhìn hắn, miệng nhỏ chúm chím, tiếng gọi này chắc chắn là để xin xỏ.

- "Con lại muốn xin gì đây?"

- "Con muốn ăn kem."

Chỉ có bố mới dễ thuyết phục, và cũng chỉ có bố sẵn sàng đồng ý những yêu cầu bị mẹ liệt vào danh sách đen này.

- "Được. Con muốn ăn bao nhiêu?"

Hắn bế con gái trên tay, cưng chiều hỏi.

- "Hai... Ba ạ!"

Cô bé xòe bàn tay, gập đi ba ngón. Nhưng rồi cảm thấy vô cùng tiếc nuối nên quyết định mọc thêm một ngón.

- "Được được, con muốn ăn bao nhiêu cũng được, đều theo ý con cả."

Nói đến đây, hắn lại có chút dè dặt nhìn cô bé.

- "Nhưng Eri à, tuyệt đối không được để mẹ con biết, được không?"

Cô bé vui vẻ gật đầu, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đập vào tay hắn.

- "Vâng ạ!"

- "Thành giao."



Cách đó không xa, bà Trình cùng một vài người bạn có hẹn đi mua sắm. Người bạn kia không ngừng khen ngợi dành cho bà, rồi lại đến từng đứa con trai của bà.

- "Chị Trình này, chị đúng là tốt số đấy nhé. Vừa có chồng yêu thương chiều chuộng, lại có đứa con trai xuất sắc giống như Thanh Phong, thông minh tài giỏi. Con trai út thì đẹp trai, còn thương mẹ hết mực, chưa bao giờ khiến chị buồn..."

Nói đến đây, người phu nhân đó lại chỉ tay về phía người đàn ông đang bế theo một cô con gái. Âm giọng khen ngợi vui vẻ, rộn rã tiếng cười, sắc mặt rạng rỡ khi nãy cũng sớm trở nên gượng gạo.

- "Chị Trình, đó không phải là Chí Viễn nhà chị sao?"

Bà Trình nhìn về phía người phu nhân đó nói, bà vẫn không tin vào mắt mình.

Đứa trẻ đó là ai? tại sao lại trông rất thân thiết với hắn.

Thắc và mắc nghi ngờ vẫn cứ lảng vảng quanh đầu, nhất định phải thúc giục bà làm rõ.

Bà nhanh chóng tiến đến chỗ hắn.

- "Trình Chí Viễn!"

Nghe được giọng quen thuộc, trong lòng vô cùng bất an, hắn lập tức xoay người nhìn lại.

Bà Trình đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, xong lại nhìn đến đứa bé trên tay hắn. Lúc này, bà vô cùng kinh ngạc bởi diện mạo của cô bé, gương mặt chẳng khác Trình Chí Viễn khi còn bé, từ đôi mắt, đến chiếc mũi, rồi đến khuôn miệng... tất cả đều như cùng một khuôn đúc ra.


- "Con đang làm gì ở đây vậy? đứa trẻ này là ai? tại sao lại đi cùng con?"


Bà Trình giữ lại chút bình tỉnh cuối cùng, hỏi hắn.


Đối diện với những lời này của bà Trình, hắn chẳng thể mở miệng. Thật không ngờ lại để bà phát hiện được trong hoàn cảnh này. Nhưng hắn cũng không còn đường chối cãi nữa, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt, vô cùng rõ ràng.


- "Babi, bà ấy là ai vậy?"


Cô bé sợ hãi nép người vào bố, khẽ hỏi.


Nghe được lời này, bà Trình suýt nữa thì đứng không vững. Không phải là tức giận, mà chính là sợ hãi đang ngày một lớn trong lòng bà. Nhưng bà vẫn muốn nghe lời hắn giải thích, chỉ cần hắn nói không phải.


- "Còn không mau nói? mẹ đang hỏi con đó, con muốn làm mẹ tức đến chết mới vừa lòng đúng không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK