Cảm nhận được có vật gì đó đang động đậy, Trình Chí Viễn hào hứng bật cười, gọi cô.
- "Anh Anh, em xem này! Con đang đạp đấy."
Bản thân cô mang thai, cô là người cảm nhận rõ hơn ai hết. Tiểu công chúa nhỏ này của cô rất nghịch ngợm, không chỉ có bây giờ, thậm chí mỗi buổi tối thi thoảng vẫn hay bị đứa trẻ này quấy rối chẳng thể yên giấc.
Nhìn những hành động, kèm theo những cử chỉ ấm áp này, khóe mắt của cô có chút cay xè. Có lẽ, năm đó khi cô chào đời, ba mẹ cô cũng như vậy. Vừa vui mừng vừa trông chờ... Vậy mà giờ đây cô lại làm ra chuyện này khiến họ phải mất mặt, thất vọng và còn cả tổn thương.
Nhưng cô không còn cách nào khác, đứa trẻ trong bụng cô là một sinh mạng, là con của cô, cô không thể vứt bỏ.
Không để hắn nhìn thấy mình đang khóc, cô lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác, nhanh chóng lau vội đi những giọt nước còn vương trên má.
Người nọ vẫn vô tư đùa nghịch với đứa con gái bé bỏng còn chưa chào đời, nào để mắt đến cảm xúc hỗn độn của cô ngay lúc này.
- "Anh Anh, em nói xem Eri của chúng ta sau này lớn lên sẽ xinh đẹp giống ai nhỉ?"
Nghe hắn gọi một cái tên lạ lẫm, cô cau mày có chút bất ngờ. Hỏi.
- "E...Eri sao?"
Trình Chí Viễn vẫn thản nhiên đáp lại cô.
- "Phải, anh thấy cái tên Eri cũng rất hay. Anh tình cờ xem trên một trang web, Eri có nghĩa là hội lí. Hội là bức tranh, xinh đẹp rực rỡ như tranh. Lí là công lí, là sự thật. Vừa hay lại phù hợp chọn nó cho con, em thấy sao hả?"
Hóa ra hắn đã chọn sẵn một cái tên gọi thân mật cho con. Khi đó cô cũng đã từng nghĩ sẽ chọn cho bé con của cô một cái tên thật hay và thật ý nghĩa. Còn đang phân vân thì Trình Chí Viễn đã chọn cả rồi. Không thể phủ nhận, cái tên Eri mà hắn chọn thật sự là một cái tên rất đẹp và ý nghĩa.
- "Thấy sao hả? Em thích không?"
Cô mỉm cười, gật đầu thay cho câu trả lời.
Ở một nơi khác, trong căn phòng tối om tràn ngập mùi ái muội của đôi nam nữ cùng với hơi thở đều đặn khiến người nghe không khỏi đỏ mặt, nóng cả hai mắt.
Nghiên Tiểu Hy cùng một gã đàn ông mắt xanh đang vui vẻ bên chiếc giường lớn. Bất chợt, gã đàn ông bị hành động cự tuyệt của cô ta đẩy ra xa, gương mặt ngơ ngác nhìn người phụ nữ nắng mưa thất thường không khỏi thắc mắc. Nhưng có lẽ, hụt hẫng nhiều hơn là thắc mắc.
Gã ta khó chịu hỏi.
- "Như vậy là sao?"
Nghiên Tiểu Hy lồm cồm ngồi dậy, tiện tay nhặt lấy chiếc váy vừa ném ra sàn khi nãy, động tác vô cùng nhẹ nhàng mặc lại vào người, không quên trả lời gã ta.
- "Tôi chán rồi, chúng ta chỉ đến đây thôi."
- "Nhưng...."
Không chờ gã ta nói hết cậu, Nghiên Tiểu Hy lập tức lên giọng xua đuổi.
- "Anh về được rồi, khi nào cần tôi sẽ gọi."
- "Cô cho mình là ai vậy hả? Tưởng mình vẫn còn trong trắng, thanh cao như những người phụ nữ khác sao? Ông đây không thiếu phụ nữ, đồ ranh con."
Gã mắt xanh phì cười, bắt lấy chiếc khăn quấn quanh thân dưới lật đật xuống giường, để lại một câu đầy xem thường, chế nhạo đáp.
Nghiên Tiểu Hy bị gã râu quai nón chọc cho một phen tức giận, nhưng chẳng thể nào đáp trả, bởi vì gã ta nói chẳng sai.
Kể từ khi gặp Trình Chí Viễn ở CLB, thì Nghiên Tiểu Hy đã bị hắn thu phục hoàn toàn. Bao nhiêu gã đàn ông trước đó đều trở nên vô nghĩa.
Nghĩ đến đây, cô ta lại càng thêm câm hận Lục Tử Anh nhiều hơn.
- "Lục Tử Anh, cô đang vui vẻ hạnh phúc lắm đúng không? Cứ từ từ mà tận hưởng đi, bởi vì sắp đến đây tôi chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết. Triệu Hân Di năm đó như thế nào, kết cục của cô cũng sẽ là như vậy!"
Cách đây vài năm trước, Triệu Hân Di có qua lại với một bạn nam cùng trường, hai người họ quen nhau được hai năm. Đến khi phát hiện người bạn trai đó lén lút qua lại cùng bạn thân của mình, Triệu Hân Di không chịu được cú shock, kèm theo việc hôn nhân của ba mẹ đổ vỡ. Tất cả những nguyên nhân trên khiến cô bạn dần dần chán ghét bản thân mình, chán ghét luôn những thứ giả tạo xung quanh, cuối cùng đâm ra tự sát.
Không bao lâu nữa sẽ đến ngày sinh nở, mặc dù trước đây cô đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, sắp xếp gọn gàng chuẩn bị đón bé con, nhưng vẫn thấy không đủ. Vừa hay, hôm nay Lệ Mỹ Kỳ không phải đến lớp, có thể cùng cô đi mua sắm một ít đồ. Trình Chí Viễn cũng đang cố gắng hoàn thành khóa học, khoảng thời gian này điểm số, thành tích học tập, biểu hiện của hắn cực kì tốt. Trước đây bảng điểm chỉ đạt điểm vừa đủ, nhưng kể từ khi bị ông Trình rút hết nguồn vốn, hắn đã thật sự hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, cải thiện rất rõ rệt.
- "Mua thêm vài lọ phấn thơm nhé! Còn nữa, sinh xong cậu cũng cần phải lấy lại vóc dáng thiếu nữ của cậu, mua thêm vài món cho cậu đi, đừng mãi lo mua cho con."
Lệ Mỹ Kỳ đứng bên cạnh, chuyên tâm lựa những sản phẩm chăm sóc da dẻ phụ nữ sau khi sinh giúp cho cô, vừa chọn vừa đưa ra vô vàn góp ý.
- "Cậu còn rành hơn cả mình đấy!"
Lục Tử Anh mỉm cười trêu chọc.
- "Mình cũng thấy vậy. Cứ coi như dùng cậu làm thí nghiệm trước, sau này mình kết hôn sinh con cũng không còn bỡ ngỡ nữa."
Nói đến đây, Lệ Mỹ Kỳ đột ngột nhớ đến lời mà Bạch Dĩ Thần nói cách đây vài tháng trước. Cô bạn bật cười ngớ ngẩn, hoàn toàn không để ý đến có người đang nhìn mình.
- "Cậu, khi không lại cười ngây dại gì thế? Có bạn trai rồi à?"
Lục Tử Anh tò mò hỏi.
- "Làm... Làm gì có đâu chứ! Mình chỉ là đột nhiên nhớ đến mấy chuyện buồn cười ở lớp nên mới cười thôi. Cậu đa nghi quá rồi đấy!"
Lệ Mỹ Kỳ vội vã lên tiếng giải thích, cứ như chậm một chút sẽ bị phát hiện ra chuyện động trời gì đó.
- "Được rồi, không trêu cậu nữa. Mua bao nhiêu đủ rồi, tiền bán tranh của mình chỉ cho phép mình tiêu bấy nhiêu thôi. Chúng ta đi ăn đi, mình đói rồi."
Cô kéo lấy tay Lệ Mỹ Kỳ, cả hai tiến đến quầy thanh toán. Trong lúc Lệ Mỹ Kỳ còn đang giúp cô thanh toán, bóng dáng có chút quen mắt cứ vậy mà lướt qua mắt cô.
Lục Tử Anh có chút thất thần, bóng dáng ấy đã sớm không còn nhìn thấy, nhưng tâm trạng của cô cũng đã bị treo lơ lửng, mông lung, mờ mịt.
- "Này, cậu suy nghĩ gì thế. Mau đi thôi, mình thanh toán xong rồi. Chúng ta đến tiệm pizza gần đây đi, lâu rồi cũng chưa ăn pizza nhỉ?"
Lệ Mỹ Kỳ hăng hái liệt kê từng chỗ một, nhưng dường như Lục Tử Anh không nghe thấy thì phải. Đợi mãi không thấy cô trả lời, Lệ Mỹ Kỳ lại nói thêm.
- "Lục Tử Anh! Cậu có nghe mình nói không vậy?"
- "Hả? À, ừ, sao vậy?"
Cô bất giác giật mình, đáp.
- "Cậu bị làm sao vậy?"
Lệ Mỹ Kỳ hỏi.
- "Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Cô khoác lấy tay Lệ Mỹ Kỳ rời đi ngay sau đó. Mặc dù trong lòng rất thắc mắc về bóng dáng khi nãy, nhưng có lẽ do cô qua mất nhìn nhầm người mà thôi.
Cậu bạn Wilson hôm nay còn tự động mò đến trước cổng trường tìm hắn, đứng chờ cũng khá lâu, cuối cùng cũng đón được.
Wilson vội vàng chạy đến trước đầu xe của hắn. Còn tưởng tên nào chán sống, hóa ra là bạn thân thiết của mình. Không chờ được hắn phản ứng, cậu bạn lập tức chạy đến ghế còn lại, đưa tay ra hiệu để hắn mở cửa để cậu ta ngồi vào.
- "Muốn chết hả?"
Mở màn bằng một câu nói đầy xúi quẩy từ Trình Chí Viễn.
Miệng lưỡi của hắn độc địa như thế nào, cậu ta đã quá rõ. Hôm nay tìm đến chính là có việc nhờ vả, tốt hơn hết là nhịn. Cho dù hôm nay có bị hắn mắng mỏ, miệt thị, chế nhạo... Như nào đi chăng nữa cũng phải nhịn.
- "Tôi cũng đang muốn chết đây."
Wilson thở dài, đáp.
- "Muốn chết thì đi tìm chỗ khác, cậu chạy đến cản đầu xe của tôi làm gì?"
Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn cậu bạn, đáp.
- "Biết làm sao được, tôi không chết vì tai nạn xe cộ, mà chết vì thiếu tiền đấy. Viễn à, cậu cho tôi mượn một ít được không? Lần này tôi bảo đảm sẽ trả mà, vốn lẫn lãi. Hứa đấy!"
Nhìn thái độ nghiêm túc thề thốt của Wilson khiến hắn chỉ thêm chán nản.
- "Thôi đi. Cậu đã thề lần thứ mấy rồi. Loại người như cậu chẳng sợ chết vì phản bội lời thề đâu. Mau xuống xe đi, tôi còn có việc đấy."
Biết bản thân không thuyết phục được hắn, Wilson vẫn ngoan cố thử thêm lần nữa.
Hắn nói đúng, lời hứa hẹn của Wilson hoàn toàn không thể tin.
- "Chỉ một ít thôi cậu cũng keo quá đó."
- "Tôi keo á? Tôi keo mà hết lần này đến lần khác đều tin vào lời hứa hẹn của cậu sao? Đúng là đồ ăn không nói có đấy!"
Trình Chí Viễn lập tức phản biện lời vạch tội vô căn cứ này.
- "Tôi thật sự rất gấp, nếu không tôi cũng không mặt dày tìm cậu đâu mà!"
Bây giờ hắn làm sao có thề giống trước kia chứ. Lúc trước muốn gì có đó, ăn sung mặc sướng, chẳng phải lo nghĩ ngợi điều gì. Nhìn lại hắn của lúc này, đúng là sa sút đến khó tin, có nhà chẳng thể ở, có tiền lại chẳng thể sử dụng, ngay cả những con xe đắt đỏ mà hắn cất công sưu tập cũng mang đi bán... Lấy đâu ra tiền cho cậu ta mượn chứ?
- "Cậu nhìn đi, tôi đem đi so với ăn mày còn kém xa đấy! À không, nói đúng hơn là không đủ tư cách mang lên so sánh."
- "Cậu chẳng phải còn căn nhà sao? Với cả chiếc xe này nữa. Thôi đi, cho mượn đi mà!"
Wilson thảm thương hạ thấp tone giọng năn nỉ hắn.
- "Cậu đi tìm ông Trình mà hỏi ấy, hỏi xem ông ấy tại sao lại keo kiệt như vậy. Đến nhà cũng đổi sang tên của ông ấy."
Trình Chí Viễn hậm hực đáp.
- "Vậy còn chiếc xe này, tôi thấy mang nó đi cầm cũng được một chỗ tiền lớn đủ để cậu tiêu đấy. Hay là..."
- "Cầm cái đầu cậu đấy. Tóm lại, tôi không có tiền, nếu có cũng không cho cậu mượn. Vậy ha! Mau xuống xe dùm cái."
Chiếc xe yêu quý của hắn bây giờ chỉ còn mỗi một chiếc. Có thể nói, để giữ được chiếc xe này thật sự hắn đã cố gắng lắm rồi. Đằng này lại bị tên Wilson này đưa ra hạ sách bán đi, làm sao có thể chứ?
Đúng, nếu hắn có tiền đi chăng nữa cũng không cho tên nghiện ngập cờ bạc này mượn. Hơn nữa, Lục Tử Anh cũng sắp đến ngày sinh, hắn đương nhiên phải dự trữ một khoản tiền để phòng thân.
- "Thật sự không cho mượn sao?"
Wilson không cam tâm hỏi thêm lần nữa.
- "Đúng vậy."
Hắn dứt khoát đáp.
- "Chiếc xe này giá...."
- "Cút!"
Trình Chí Viễn nhìn cậu bạn bằng đôi mắt sắc bén, nghiêm giọng trả lời.
Gợi ý cho hắn bán xe, bán nhà để lấy tiền cho mình mượn là chuyện xấu xa. Nhưng nếu không còn cách đó thì chẳng còn cách nào nữa, cậu ta thật sự rất cần chỗ tiền lớn.
Thấy Trình Chí Viễn đã thật sự bị chọc giận, Wilson lập tức đẩy cửa xe nhanh chóng chuồn mất. Biết đâu ở lại thêm vài phút, gợi ý thêm một vài chuyện chắc chắn là tự tìm đường chết.