• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- "Cô đang làm gì vậy hả? Sao còn dám ngang nhiên đến đây?"

Đây là những gì hắn muốn hỏi cô ngay lúc này, nhưng đó chỉ được thể hiện qua ánh mắt, chẳng thể trực tiếp nói thành lời.

- "Phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp bà ạ."

Ông Châu từ phía ngoài đi vào, lên tiếng thông báo.

- "Ai lại đến giờ này nhỉ? Tử Anh à, cháu chờ bác một chút nhé, bác xong việc rồi sau đó chúng ta cùng nhau ra ngoài mua sắm."

Bà Trình nói xong cũng theo ông Châu tiến đến khuôn viên trước căn biệt thự. Bây giờ, chỉ còn lại hai người, vừa hay đúng lúc hắn sắp bị nén đến không chịu nỗi nữa rồi.

- "Cô phải chọc tôi tức đến chết mới vừa lòng đúng không? Lần trước gặp Trình Thanh Phong chưa đủ, bây giờ còn tìm đến tận nhà luôn sao?"

- "Phải đó, tôi muốn thấy bộ dạng bận rộn chạy đông chạy tây của anh, nét mặt lo sợ khi sắp bị người ta phát hiện ra một bí mật tày trời gì đó... Thật sự khiến tôi rất hả dạ đó!"

Lục Tử Anh nhướng mày nhìn nhìn hắn, giọng điệu cười nhạo, châm biếm đáp.

Đúng, hắn sợ những chuyện tốt đẹp của hắn khi còn ở Pháp bị bại lộ, sợ ông Trình nỗi giận và mẹ của hắn lại phải vô duyên vô cớ gánh lấy những lời trách móc thay hắn, sợ một khi hắn bị đuổi khỏi nhà thì quyền thừa kế của hắn sẽ mất trắng, hắn chẳng cần những thứ đó, chỉ là hắn sợ bà Trình cũng sẽ bị vạ lây. Vậy nên, những ngày qua hắn luôn tìm cách giải quyết để loại chuyện hoang đường này có thể lắng xuống một cách êm đẹp nhất có thể.

- "Cô..."

Thấy dì Thẩm đang đi đến, Lục Tử Anh lập tức ngó lơ đi Trình Chí Viễn, cô mỉm cười đi đến vớ lấy túi xách trên bàn đưa cho dì Thẩm.

- "Dì à, đây là quà của cháu chuẩn bị cho anh Thanh Phong, khi nào anh ấy về, phiền dì giúp cháu đưa cho anh ấy nhé"

- "Vâng, tôi sẽ đưa cho cậu ấy, tiểu thư yên tâm."

Dì Thẩm nhận lấy túi quà, đáp.

- "Cháu cảm ơn ạ!"

Vốn dĩ hắn còn đang bực chuyện vừa nãy, bây giờ còn nghe thêm chuyện quà cáp qua lại này của cô càng khiến hắn tức đến nổ đôm đốp.

Phần quà được cô gói ghém rất tỉ mỉ, lại còn là màu xanh dương, màu mà Trình Thanh Phong yêu thích. Người bạn gái năm ấy chu đáo nhớ từng thứ nhỏ nhặt của hắn, giờ đây lại đang vì một người đàn ông khác mà chuẩn bị quà, còn vui vẻ khi ở bên người kia... Vẫn là cơn ghen chẳng thể kiểm soát.

- "Lục Tử Anh, cô quá đáng lắm rồi đó!"

- "Hai đứa đang nói chuyện gì sao?"

Bà Trình đã quay trở lại, thấy bầu không khí dường như có gì đó không thoải mái, bà cất giọng hỏi.

- "Không ạ. Lục tiểu thư muốn đi tham quan quanh nhà thôi. Nhưng con lại không thể đưa cô ấy đi, bởi vì con phải đến công trường. Mẹ đưa cô ấy đi đi nhé, con đi đây."

Nói rồi Trình Chí Viễn hậm hực bỏ đi. Kể từ khi gặp lại Lục Tử Anh, đúng là hắn chẳng có ngày nào yên ổn, mỗi lần gặp cô đều bị chọc giận, không lo chuyện này lại rầu rĩ đến chuyện khác, chẳng thể yên lòng.

Mối quan hệ của cô và Trình Thanh Phong giờ đây đã trở nên rất rốt. Là những người bạn, thi thoảng có thể cùng nhau đi vẽ tranh, tán ngẫu.

- "Đây là nơi mà trước đây anh vẫn hay đến để vẽ tranh, có phải rất đẹp và yên tĩnh không?"

Trình Thanh Phong giúp cô bày dụng cụ vẽ, ráp lại giá đỡ để dựng khung ảnh, chuẩn bị màu, bút vẽ ra cho cô, luôn tiện giới thiệu luôn nơi riêng tư mà anh ta hay đến.

Nơi đây là một cánh đồng rộng lớn, bên phải là một ruộng hoa mặt trời, phía trước là một đầm nước rộng lớn, hoa dại mọc xung quanh. Vì là buổi chiều nên có thể hình thấy ánh mặt trời đỏ ửng Thả mình trên mặt hồ yên ả. Đúng là một nơi yên tĩnh, rất thích hợp để vẽ, đặt biệt là những bức vẽ hoàng hôn.

- "Nơi xinh đẹp như thế này, anh lại giấu cho riêng một mình anh sao?"

Lục Tử Anh chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ lại nhận được một câu nói khiến cô rơi vào bối rối.

- "Em chính là người đầu tiên anh đưa đến đây."

Trình Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt của anh ta rất kiên định, đáp.

- "Anh thích vẽ chủ đề gì vậy? Là hoàng hôn, cây cỏ hay là chân dung..."

Cô cố tình gợi chuyện để tránh đi bầu không khí ngượng ngùng ngay lúc này.

- "Anh thích vẽ những cảnh vật buổi chiều, vì nó khiến anh cảm thấy thoải mái và bình yên."

Nói đến đây, Trình Thanh Phong lại mỉm cười, có chút mất mát.

- "Ba anh từng nói, mẹ của anh khi còn sống rất thích đi dạo. Mỗi buổi chiều bà ấy đều bắt ba phải đưa bà ấy đi dạo đây đó."

Trình Thanh Phong ngay từ nhỏ đã không có mẹ. Anh ta kém may mắn hơn bao đứa trẻ khác, khi bản thân vừa chào đời lại phải chịu cảnh mất mẹ, đến hơi ấm, nụ hôn của mẹ cũng chẳng thể nhận được. Những đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, ít nhất đâu đó mẹ của chúng vẫn còn sống, vẫn còn cơ hội gặp lại. Nhưng Trình Thanh Phong thì không, không còn cơ hội nào nữa rồi.

Mỗi lần nhìn thấy bà Trình chăm lo, yêu thương, thậm chí là bênh vực Trình Chí Viễn, anh ta thật sự rất ganh tỵ, rất ao ước. Giá như mẹ còn sống, chắc cũng sẽ đối với mình giống như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Trình Thanh Phong rất may mắn. May mắn vì anh ta không phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng, vì bà Trình là một người rất thương Trình Thanh Phong, bà không phân biệt đâu mới là con do bà sinh ra. Bà chỉ biết khi đó Trình Thanh Phong rất cần mẹ bên cạnh và bà cũng sẵn lòng làm một người mẹ để chăm sóc.

Bà Trình không thiên vị bất cứ chuyện gì giữa Trình Chí Viễn và Trình Thanh Phong. Cả hai đều là con trai của bà, bà đều có trách nhiệm dạy dỗ.

- "Bác ấy sẽ rất vui, nếu biết đứa bé mà mình dùng cả tính mạng để sinh ra tài giỏi, lương thiện, ấm áp, được mọi người yêu quý như thế nào."

Cô thấp giọng an ủi.

Cô đương nhiên sẽ không thể nào hiểu được cảm giác mất mát của Trình Thanh Phong, nhưng cô biết chắc một đứa trẻ khi sinh ra thiếu thốn tình yêu thương sẽ như thế nào. Có những lúc nhìn người khác được mẹ yêu thương, bảo bọc, che chở,... Thật sự rất tuổi thân.

- "Tử Anh, anh đang thấy rất tiếc nuối. Giá như anh gặp em sớm hơn, trước khi em gặp được người đó thì tốt biết mấy."

Cô mỉm cười, lặng lẽ nhìn về phía cánh đồng hoa trải dài trước mắt.

- "Em thật sự không phải người tốt nhất với anh đâu."

Hôm nay đích thân ông Trình đến công trường để kiểm tra, nói là như vậy nhưng thật chất ông lại muốn xem đứa con trai này đã làm được gì, có thật sự thay đổi hay không mà thôi.

- "Này, chú kia. Chú mau mau mang chỗ gạch này lên tầng đi."

Một người đàn ông quản lý việc ở đó lên tiếng thúc giục.

- "Mang hết chỗ gạch này lên tầng sao? Làm sao có thể chứ? Chẳng phải đã có thiết bị vận chuyển lên đó sao?"

- "Chú không thấy thợ đang gấp rút sửa chữa hay sao? Trước khi sửa xong thì cũng không nên lãng phí thời gian, mau mang lên đi."

Mạnh Vũ cùng hắn vô tình chứng kiến được câu chuyện, cậu ta lắc đầu nói.

- "Từ đây đến tầng hai, chỗ gạch này mang đến đó với sức của ông chú đó, tôi dám cược với cậu, không quá bốn bận đã ngả lăn ra thở oxy đấy."

Trình Chí Viễn vẫn làm ngơ đi như không nghe thấy chuyện gì. Việc ai người đó làm, đây là quy tắc của hắn. Nhưng cái tên Mạnh Vũ này cứ càm ràm bên tai, khiến hắn chẳng thể tập trung.

- "Quản lý Lăng, ở đây có người muốn làm thay phần việc của chú ấy đấy"

Mạnh Vũ trừng to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn. Cậu ta nhanh chóng mở miệng giải thích, chỉ sợ còn im lặng sẽ bị đưa đi.

- "Cậu điên sao? Tên ranh này, ai bảo tôi muốn hả? Tôi chỉ là..."

- "Được rồi, Mạnh Vũ! Cậu qua đây đi. Đương nhiên tôi sẽ tăng lương cho cậu, đừng lo lắng."

- "Tôi lo lắng bao giờ chứ? Quản lý Lăng, chẳng qua tôi thấy chú ấy cũng không còn trẻ trung nữa, bê hết chỗ gạch này không ổn, nếu xảy ra chuyện thì sao đây? Lúc đó có phải bộ phận quản lý của các anh lại phải mời luật sư giải quyết mấy chuyện hợp đồng lao động không? Đấy, chính là phiền phức."

- "Vậy nên mới để người trẻ tuổi như cậu vào thay đấy. Mau lên đi!"

Hắn lập tức lên tiếng.

Trình Chí Viễn không thèm nghe những lời biện hộ này của cậu ta nữa, tiện tay đẩy luôn cậu ta cho quản lý Lăng.

- "Cậu cũng qua làm luôn đi, hai người sẽ nhanh hơn."

Còn tưởng bản thân sẽ tiễn được con ong vò vẽ Mạnh Vũ đi thì sẽ không ai ồn ào bên tai. Ai ngờ lại có cả phần mình.

Mạnh Vũ cười không nhặt được mồm, đúng là báo ứng chưa bao giờ đến muộn, chỉ có đến đúng lúc thôi.

- "Đáng đời."

Thôi vậy, dù sao hắn cũng muốn giúp ông chú đó.

- "Nhị thiếu gia, cậu ấy đã thay đổi nhiều rồi đấy ạ. Tôi nghe Lăng Thanh nói lại, cậu ấy rất chịu khó làm việc."

Trợ lý Phùng đứng cạnh bên, thấp giọng kể lại mọi việc mà mình tìm hiểu trước đó cho ông Trình nghe.


- "Nó là đứa có những suy nghĩ rất khó đoán, nhưng lại rất thương mẹ. Nó chịu đến làm việc, lột bỏ hào quang như vậy chính là vì mẹ của nó mà thôi. Bây giờ cũng chưa thể chắn chắn điều gì, cứ để nó chịu khó thêm đi."


Dạo gần đây mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều đến trường đón Eri. Đương nhiên, mỗi lần như vậy hắn đều sẽ thông báo với Lục Tử Anh, để cô có thể sắp xếp mọi việc đến đón cô bé trở về nhà tránh ông bà Lục lại phát hiện.


- "Eri, nếu có người khác ngoài babi đến tìm mẹ con, con nhất định phải ngăn cản."


Trình Chí Viễn mua cho cô bé một que kem, luôn tiện dặn dò con gái. Mặc dù cô bé không mấy quan tâm đến lời bố, chỉ đâm đâm nhìn về chỗ kem trên bàn, nhưng Trình Chí Viễn lại sốt ruột nói thêm.


- "Mẹ con lúc nào cũng hậu đậu, vụn về, bây giờ còn học được thói trêu ghẹo người khác. Không ai chịu được tính khí đó, chỉ có babi mới có thể cam tâm tình nguyện làm điều đó mà thôi. Nhưng con phải..."


- "Trình Chí Viễn, tôi đồng ý cho anh đưa Eri đi chơi không phải để anh dạy con bé những điều này đâu."


Sự xuất hiện bất ngờ này của Lục Tử Anh khiến hắn có chút giật mình, nhưng vẫn là ngại ngùng vì những lời lẽ khi nãy mà mình vừa nói ra nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK