• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc có chút ngây ra, cảm thấy gò má nóng như sắp bị thiêu cháy, toàn thân tôi không có sức lực tê liệt trong lòng Trình Dịch Lâm.

“Anh sẽ khiến em yêu anh”, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai tôi.

Toàn thân tôi vô cùng choáng váng, hình như là thật sự say rồi, cơ thể ngày càng không có sức lực.

Chân mày Trình Dịch Lâm khẽ nhíu lại: “Người em nóng quá”.

Tôi sắp ngượng chết rồi, trên người có thể không nóng sao? Tôi nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

“Dì Vương, cầm hộp thuốc qua đây”, Trình Dịch Lâm ôm tôi lên ghế sofa.

Tôi vùng vẫy mấy cái, khàn giọng nói: “Tôi không sao…”

“Nghe lời, đo nhiệt độ đã”, Trình Dịch Lâm lấy từ trong tay dì Vương cặp nhiệt độ rồi đặt lên lỗ tai tôi.

Tôi xấu hổ không dám cử động, nhúc nhích cũng không, lại nhìn thấy chân mày Trình Dịch Lâm nhíu càng chặt hơn.

“Sốt thật”.

“Không phải chứ?”, tôi ngây ra: “Cặp nhiệt độ rất dễ có sai sót, hơn nữa bây giờ tôi cũng…”

Bây giờ tôi cũng vô cùng xấu hổ, nhiệt độ cơ thể chắc chắn tăng cao. Trong lòng tôi lặng lẽ bổ sung như vậy.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi, như là hiểu được suy nghĩ của tôi, chỉ nói đợi một lúc nữa đo xong, nhưng vẫn ôm tôi ở trong ngực.

Tôi có chút không quen với vẻ thân mật của Trình Dịch Lâm, nhưng tôi lại dần cảm thấy có chút lạnh, không kìm được càng muốn dán vào cơ thể anh.

Tôi thật sự sốt rồi, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người.

Trình Dịch Lâm vội vàng muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi vốn là một bác sĩ, đương nhiên biết rõ hiện tại tôi đang mang thai không thể tùy tiện uống thuốc, chỉ có thể dùng biện pháp vật lý để hạ nhiệt.

Dưới yêu cầu của tôi, Trình Dịch Lâm ôm tôi quay về phòng, dì Vương dùng khăn lông nóng lần lượt lau cơ thể cho tôi. Tôi hôn mê lại còn buồn bực tại sao tôi đột nhiên lên cơn sốt, bỗng Trình Dịch Lâm lại đẩy cửa tiến vào.

Tôi kéo chăn đầy khó khăn muốn đắp lên người mình.

Trình Dịch Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn tôi: “Chúng ta là vợ chồng, em còn xấu hổ cái gì?”

Anh nhận khăn bông từ trong tay dì Vương, động tác tự nhiên muốn lau chùi cánh tay cho tôi, tôi liền vội vàng tránh: “Tự tôi làm được”.

Quả thực tôi có chút không quen với sự nhiệt tình đột nhiên của Trình Dịch Lâm. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy Trình Dịch Lâm nói thích tôi là nói đùa, hoặc người bị sốt là anh chứ không phải tôi.

Trình Dịch Lâm liếc mắt nhìn tôi sâu sắc, không nói lời nào liền ôm tôi, bắt đầu lau người.

Toàn thân tôi cứng đời, cơ thể lại cảm thấy ngày càng nóng, bất giác chìm vào trong ngực Trình Dịch Lâm ngủ thật say.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong ngực Trình Dịch Lâm, tôi lúng túng không biết làm thế nào cho phải, nhưng Trình Dịch Lâm mặt rất bình tĩnh đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, đi rửa mặt ăn cơm giống như không có chuyện gì.

Từ hôm đó Trình Dịch Lâm đã có thêm một thói quen, mỗi buổi tối đều muốn ôm tôi ngủ chung, theo lời anh nói mặc dù vừa bắt đầu qua lại sẽ không phát triển nhanh như vậy, nhưng chúng tôi là vợ chồng, hơn nữa đã làm qua chuyện vợ chồng từ lâu, những chuyện này không cần thiết phải ngượng nghịu.

Tôi vô cùng khổ sở, nhưng Trình Dịch Lâm ngoại trừ ôm tôi ra thì không có bất kỳ động tác không theo quy tắc, tôi cũng âm thầm chấp nhận bá đạo của Trình Dịch Lâm, dần dần quen những ngày tháng anh ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay ngủ vô cùng ngọt ngào.

Bây giờ tôi thật sự đang qua lại với Trình Dịch Lâm?

Hôm nay tôi ở trong biệt thự đọc sách, nhưng không tự chủ được suy nghĩ chuyện của mấy ngày hôm nay.

Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi.

“Ầm ầm ầm…”, âm thanh gần như sắp phá vỡ cửa, tôi tưởng rằng dì Vương ra ngoài mua quá nhiều đồ nên không tiện mở, tôi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, nhưng vô cùng khiếp sợ khi phát hiện người ngoài cửa lại là Tần Tuấn Phi.

Theo bản năng tôi muốn đóng cửa, trong lòng hốt hoảng, nhưng Tần Tuấn Phi lại chìa tay túm tôi lại, kéo vào phòng.

Anh ta rất khỏe, tôi đau đến cau mày, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên, Tần Tuấn Phi đóng cửa lại, còn khóa trái.

“Lạc Tĩnh Văn, đóng cửa làm gì? Cảm thấy không có mặt mũi gặp tôi?”, Tần Tuấn Phi nắm chặt lấy tôi, trong tròng mắt vang lên ý hận mãnh liệt.

Trong lòng tôi run rẩy, thầm hối hận mình quá coi thường rồi, không có nhìn xem người gõ cửa là ai liền mở cửa ra.

“Anh tới đây làm gì?”

Tôi giả vờ bình tĩnh hất cánh tay Tần Tuấn Phi ra. Anh ta không ép buộc, ngược lại bị tôi hất ra, tôi vội vàng lui về phía sau mấy bước giữ khoảng cách với anh ta, sau đó cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn để phòng thân.

“Vội vàng như vậy làm gì? Đánh người là phải ngồi tù đấy”, Tần Tuấn Phi cười nhạt: “Tôi đến để xem xem cô thế nào rồi, mấy ngày nay tôi không được vui vẻ, cô có biết rằng ngày tháng bị tạm giam là như thế nào không?”

Tần Tuấn Phi nhếch môi, ánh mắt tùy tiện đánh giá cả căn phòng.

Tôi nghe thấy hai chữ “ngồi tù” thì trong lòng chợt nhảy lên, Tần Tuấn Phi là do tôi truy tố nên mới bị tạm giam, chắc chắn anh ta rất hận tôi. Bây giờ anh ta tới tìm tôi để xả giận sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK