• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trình Dịch Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”, tôi băn khoăn trong chốc lát rồi hỏi.

“Ừm? Cô cứ nói đi”, Trình Dịch Lâm nhìn tôi với vẻ tò mò.

“Anh có thể giúp mẹ tôi ly hôn cùng bố dượng của tôi được không?”

Bố tôi qua đời khi tôi đang học trung học cơ sở, năm đó một mình mẹ nuôi tôi nên phải chịu không ít lời đàm tiếu, bố dượng lợi dụng sức ép của dư luận mới ép mẹ tôi đồng ý lấy ông ta.

Bố dượng và mẹ tôi là vợ chồng thực sự, nhưng bao nhiêu năm qua tôi chưa từng thấy bố dượng quan tâm đến mẹ mình.

Số tiền sính lễ mà nhà họ Tần đưa cho tôi bị bố dượng chiếm dụng để mua nhà cho Vương Đại Tráng, họ quậy phá đến tận bệnh viện mà ông ta còn không chịu nhả. Mẹ tôi đổ bệnh nằm viện mà ông ta cũng không chăm sóc cho đàng hoàng, thậm chí còn giúp Tần Tuấn Phi bắt cóc tôi.

Nói thật lòng, loại bố dượng này, tôi không muốn thừa nhận.

Trình Dịch Lâm khẽ nhíu mày, đặt đũa xuống rồi hỏi: “Đây là suy nghĩ của cô, còn suy nghĩ của mẹ cô thì sao?”

“Là suy nghĩ của tôi, nhưng bố dượng tôi căn bản…”

Trình Dịch Lâm khẽ lắc đầu với tôi: “Tôi biết cô cảm thấy bố dượng cô không ra gì, nhưng chuyện này phải do chính mẹ cô quyết định”.

“Thế này đi, cô hỏi ý kiến của mẹ cô trước đã, nếu mẹ cô cũng đồng ý, tôi có thể giúp”.

Tôi do dự trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu, câu này của Trình Dịch Lâm có lý, bất kể thế nào thì anh ta cũng đồng ý giúp tôi rồi.

Ăn cơm xong, tôi tới thẳng bệnh viện, nói với mẹ tôi về việc muốn để bà ấy ly hôn cùng bố dượng.

Tôi cảm thấy khá căng thẳng, bởi vì mẹ tôi là một người phụ nữ rất truyền thống, chỉ e bà sẽ không chấp nhận nổi. Thế nhưng điều khiến tôi bất ngờ là mẹ chỉ thoáng do dự đã đồng ý ngay.

Bấy giờ tôi mới biết Trình Dịch Lâm đã nói với mẹ tôi biết chuyện bố dượng và Vương Đại Tráng giúp Tần Tuấn Phi bắt cóc tôi, đã vậy lần trước nhà họ Tần tới đòi tiền sính lễ, bố dượng kiên quyết không trả cũng khiến mẹ tôi oán hận ông ta.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cùng mẹ rất lâu. Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện cho Trình Dịch Lâm, để anh ta bắt tay xử lý sự việc này.

Thế nhưng, trên đường về biệt thự, tôi cũng không khỏi suy tính cho chính mình.

Thực tế chính mình càng yếu đuối thì càng dễ bị bắt nạt, nếu đã rút đơn kiện, Tần Tuấn Phi chắc chắn sẽ được thả ra ngoài, tôi không thể bị động mãi được.

Những nơi như bệnh viện chắc chắn sẽ vô cùng chú ý đến dư luận, trước đó Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến quậy phá ở bệnh viện khiến tôi bị bệnh viện sa thải, bây giờ cho dù tôi tham gia tuyển dụng công khai và được trở lại làm việc, nếu họ lại tới quậy phá tiếp, tôi có thể trốn được không?

Tôi càng lúc càng nhíu mày sâu hơn, càng nghĩ càng thấy tham gia lần tuyển dụng công khai này không phải một ý tưởng hay. Nghĩ tới lời mà Trình Dịch Lâm nói với tôi, tôi không khỏi nổi lên suy tính khác.

Lúc ăn cơm, Trình Dịch Lâm về nhà, tôi lập tức ra đón anh ta.

“Làm việc mệt lắm không?”

“Vẫn ổn”, Trình Dịch Lâm điềm tĩnh trả lời, nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt chẳng giấu được ai.

Suy nghĩ của tôi đảo nhanh hơn vài phần, nhìn Trình Dịch Lâm mà do dự không biết nên mở lời với anh ta thế nào.

Trình Dịch Lâm ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Có chuyện gì thì cứ nói luôn đi”.

Tôi cảm thấy ngượng ngùng vì bị nhìn thấu, mím môi rồi nói: “Tôi muốn theo anh học kinh doanh”.

Khi nói câu này, biểu cảm của tôi vô cùng nghiêm túc, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Đây là quyết định mà tôi đưa ra sau khi suy nghĩ suốt buổi chiều, tôi cần một môi trường làm việc mà nhà họ Tần không nhúng tay vào được, cần một công ty không bị nhà họ Tần ảnh hưởng, thế nên Trình Dịch Lâm là lựa chọn tốt nhất.

Vả lại, trong lòng tôi có một suy nghĩ to gan lớn mật khác: Nhà họ Tần làm kinh doanh, nếu tôi học được cách kinh doanh, liệu có thể đích thân chèn ép nhà họ Tần không?

Đôi mắt đen như mực của Trình Dịch Lâm nhìn sang, nơi đáy mắt dường như loáng lên nét cười: “Làm kinh doanh không dễ học như vậy đâu”.

“Tôi sẽ cố gắng!”, tôi lập tức đáp lại.

Trình Dịch Lâm nhướn mày: “Là để báo thù Tần Tuấn Phi sao?”

Tôi gật đầu, cảm thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi của Trình Dịch Lâm, nhưng vẫn giải thích thêm: “Không thể tính là báo thù, tôi chỉ thấy đã chịu đủ cảm giác ăn đòn bị động”.

Đây là lời thật lòng, tôi học kinh doanh không chỉ vì Tần Tuấn Phi mà còn vì đứa trẻ trong bụng tôi.

Bất kể là Trương Mỹ Nga hay là mẹ của Trình Dịch Lâm, họ liên tục nói rằng tôi không xứng với con trai của họ. Tuy tôi biết bản thân mình “đũa mốc chòi mâm son”, nhưng cảm giác bị châm chọc nhưng không thể phản bác được vẫn cực kỳ tồi tệ.

Trên thế giới này thiếu gì người tham phú phụ bần, tôi xuất thân không tốt, lại từng ly hôn, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh Trình Dịch Lâm, sau này những người muốn châm chọc tôi sẽ còn nhiều hơn.

Thế nên, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Trình Dịch Lâm lẳng lặng nhìn tôi, nét cười trong ánh mắt càng lúc càng rõ rệt: “Thực ra, làm vợ của tôi, không ai dám động tới cô đâu”.

Tôi cười cười: “Đó là bề ngoài thôi, không biết sau lưng người ta sẽ nói tôi thế nào. Huống hồ, tôi không thể cứ dựa vào sự bảo hộ của anh cả đời”.

Trình Dịch Lâm đột nhiên nhìn tôi mà nói: “Lạc Tĩnh Văn, cô rất đặc biệt”.

Tôi thoáng sững người, không biết nên trả lời câu này thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK