• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không khỏi cảm khái, người xung quanh chỉ biết người có tiền phóng khoáng thế nào chứ không biết họ đã phải cố gắng bao nhiêu.

“Tôi có thể dùng phòng bếp một lát không?”

“Tất nhiên là được. Mợ chủ muốn làm đồ ăn cho cậu chủ sao?”

Dì Vương vừa lên tiếng đã đoán trúng ý định của tôi, thế nhưng tiếng gọi “mợ chủ” của bà ấy khiến tôi nổi hết cả da gà.

“Dì Vương, dì cứ gọi tôi là Tĩnh Văn thôi. Tôi muốn nấu bát mì trường thọ cho anh ấy”, tôi mỉm cười ngượng ngùng.

Trình Dịch Lâm giúp tôi nhiều như thế, đúng là tôi nên cảm ơn anh ta đàng hoàng. Hôm nay còn là sinh nhật anh ta nữa, tôi cũng nên thể hiện một chút.

Dì Vương vui vẻ kéo tôi vào phòng bếp, giới thiệu đủ thứ trong bếp với tôi. Tôi lấy bột mì, bắt đầu nhào bột, dì Vương nhìn động tác của tôi mà liên tục khen tôi hiền huệ lại càng khiến tôi ngượng ngùng hơn.

Tôi làm việc này từ nhỏ nên quen tay rồi, sợi mì nhanh chóng được cán xong, tôi đang nghĩ có cần đợi Trình Dịch Lâm về nhà rồi mới nấu hay không thì nghe thấy tiếng mở cửa.

“Cậu chủ về rồi, trùng hợp quá”, dì Vương cười tươi như hoa bước ra nghênh đón.

Tôi thoáng thấy hơi căng thẳng, bật bếp lên bỏ vắt mì vừa mới cán bằng tay vào nồi.

“Đang làm gì thế?”

Giọng nói của Trình Dịch Lâm vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, quay đầu lại thì thấy anh ta đang đứng ngay bên cạnh, mà dì Vương ở góc khác đang mím môi nín cười.

“Tĩnh Văn biết hôm nay là sinh nhật của cậu chủ nên muốn làm mì trường thọ đấy”, dì Vương tươi cười lên tiếng.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ: “Sinh nhật vui vẻ. Ở nhà tôi luôn nấu mì trường thọ mỗi khi đón sinh nhật nên tôi...”

“Có vẻ rất thơm”, Trình Dịch Lâm mỉm cười: “Tôi đi rửa tay”.

Tôi sững sờ nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng thoáng hiện ra vài phần vui vẻ. Nhìn mì sợi trong nồi đã chín, tôi múc nó ra, cố tình bày thêm rau xanh và xúc xích đã trần sơ lên mặt bát, còn có cả tôm nõn luộc chín tới.

Điều lúng túng là tôi chỉ làm phần mì trường thọ đủ cho một người, may mà dì Vương cũng chuẩn bị cơm tối rồi, đồ ăn trên bàn trông rất thịnh soạn, nếu so ra thì bát mì trường thọ mà tôi nấu khá sơ sài.

Thế nhưng Trình Dịch Lâm vô cùng nể mặt, anh ta ăn sạch bát mì mà tôi làm. Dưới ánh đèn ấm áp, tôi nhìn Trình Dịch Lâm, chẳng hiểu điều gì khiến tôi cảm thấy chúng tôi thực sự là một đôi vợ chồng.

Trình Dịch Lâm ăn cơm xong lại cắm đầu vào thư phòng, tôi tắm rửa rồi nằm trên chiếc giường rộng lớn, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy trống rỗng và mất mát.

Tôi thầm nghĩ đầy tự giễu, tôi kết hôn hai lần, nhưng vẫn luôn chăn đơn gối chiếc, xem ra vận số hôn nhân của tôi kém thật đấy.

“Cốc cốc cốc...”, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi không khỏi căng thẳng, vội vàng bò dậy ra mở cửa.

Trình Dịch Lâm đứng bên ngoài, điềm tĩnh nói: “Ngày mai tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra”.

“Không phải vừa mới kiểm tra sao?”, hôm nay tôi vừa ra viện, hẳn là những xét nghiệm cần làm đã làm hết rồi mới phải.

“Tới bệnh viện tư nhân khám thai, lập hồ sơ theo dõi sản phụ và thai nhi cho cô”.

Tôi lập tức hiểu ra, hồ sơ theo dõi sức khỏe sản phụ và thai nhi cũng giống như bệnh án vậy, có thể ghi chép những thay đổi của cơ thể trong thai kỳ, nếu sau này có tình huống gì bất ngờ cũng có thể tìm ra thông tin.

“Tôi biết rồi, ngày mai mấy giờ?”

“Tám giờ sẽ xuất phát”.

Tôi gật gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì thêm.

Tuy rằng Trình Dịch Lâm đã là chồng tôi, nhưng hiểu biết của tôi đối với anh ta chỉ dừng lại ở một ít tư liệu tra được trên mạng. Đối mặt với anh ta, tôi không tìm được bất kỳ chủ đề nào, mà Trình Dịch Lâm cũng nhìn tôi chằm chằm, im lặng không nói.

Đêm đã khuya, bầu không khí tự dưng trở nên ái muội.

Tôi khẽ ho một tiếng, lên tiếng trước: “Nghỉ ngơi sớm nhé”.

Tôi tỏ ý muốn đóng cửa lại, nhưng Trình Dịch Lâm đột nhiên tiến tới.

Tôi lùi về sau trong vô thức, ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Lâm, trái tim đập nhanh như trống trận.

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Dịch Lâm khiến tôi không nhìn thấu được anh ta, trong lúc ngơ ngẩn, tôi thấy một cánh tay cường tráng ôm lấy eo mình.

“Anh định làm gì thế!”, tôi lập tức giật nảy người vì động tác này quá ái muội.

Trình Diệc Lâm nhìn tôi chăm chú, cánh tay càng siết chặt thêm, giọng nói trầm thấp cất lên: “Chúng ta là vợ chồng”.

Tôi cảm thấy nghẹn lòng, câu nói này của anh ta nghĩa là sao?

Đầu óc nhất thời rối tung cả lên, tuy rằng chúng tôi là vợ chồng, nhưng giữa tôi và Trình Dịch Lâm làm gì có tình cảm.

“Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác…”, giọng nói của tôi hơi run.

“Nội dung hợp đồng viết rất rõ ràng, cô phải cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ, tất nhiên cũng bao gồm việc giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi”.

Khi nói câu này, Trình Dịch Lâm vô cùng bình tĩnh, giống như quá trình cò kè ngã giá của người làm ăn vậy.

Thấy gương mặt Trình Dịch Lâm càng lúc càng tiến gần hơn, tôi căng thẳng tới mức không dám thở mạnh, nhưng Trình Dịch Lâm bỗng buông tôi ra.

“Cô phải làm quen với việc tôi chạm vào cô”, giọng nói của Trình Dịch Lâm không chút gợn sóng: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi sẽ gọi cô dậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK