Công ty Thần Phàm
“Tiểu Phân, cô Phỉ Tuyết kia và San San đi đâu rồi” Lâm Thanh hỏi.
“Không biết nữa, hai cô này chắc không biết đi đâu chơi rồi, thật không biết làm trợ lý như thế nào, cũng đã vào giờ làm rồi, ăn một bữa cơm cũng không chậm như thế.”
“Haiz, bây giờ tuổi trẻ đều như vậy, chờ khi bọn họ trở về hỏi một chút Phỉ Tuyết về tài liệu của chủ đề lần này có phải ở chỗ cô ta không.”
“À, mấy ngày trước em thấy hình như là ở chỗ của chị ấy, chị Thanh, chị cần hả, để em đi tìm thử xem.”
“Ừ ừ, được, cám ơn.”
“Không cần khách khí .” Trong lòng Lý Phân suy nghĩ Lâm Thanh chính là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc nên cố gắng lấy lòng.
Lý Phân tìm tại liệu ở chỗ Tuyết Nhi, đột nhiên phát hiện một quyển tập rất đẹp, Lý Phân không hề nghĩ ngợi mở ra xem, mới vừa mở ra thì bên trong lập tức rớt ra một tờ giấy, Lý Phân nhặt lên nhìn thì thấy đây là một bản thiết kế, là một bản thiết kế về lễ phục dạ hội, không thể không thừa nhận, bộ lễ phục này rất đẹp, không đơn thuần chỉ là xinh đẹp, hơn nữa còn toát ra khí chất cao quý, đây là do cô gái đáng ghét đó vẽ sao? Làm sao có thể? Sao cô ta lại vẽ ra được bản thiết kế tốt như thế này chứ, nếu như đây là tác phẩm lần này, vậy mình phải. . . . . . Trong lòng Lý Phân thầm nghĩ nhất định không thể để cho cô gái đáng ghét đó vượt trội hơn mình, những thứ này đều là của mình, cũng chỉ thuộc về mình, cô ta cũng chỉ là một trợ lý vừa mới tới đây không lâu, sẽ không có ai tin tưởng do cô ta thiết kế, nghĩ tới đây, nhìn chung quanh một chút, Lý Phân lập tức đem tờ giấy giấu đi, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra và tự mình trở về chỗ của mình.
Khi Lý Phân trở về chỗ thì cũng là lúc San San và Tuyết Nhi vừa đi vừa đùa giỡn về, Tuyết Nhi trở về chỗ của mình thì phát hiện quyển tập đó hình như để không đúng chỗ của nó.
“Sao vậy. Tuyết Nhi?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đồ đạc có chút lung tung.” Tuyết Nhi sắp xếp lại mặt bàn, để quyển tập lại vị trí cũ, cũng không để ý nữa, mà Lý Phân thấy Tuyết Nhi không phát hiện không thấy bản thiết kế, trong lòng âm thầm hài lòng. Thật là ngu xuẩn, đồ quan trọng như vậy cũng không phát hiện ra là đã bị mất, vậy thì không thể trách tôi được rồi.
Lúc xế chiều, Tuyết Nhi nhận được một email là thầy Mal từ nước Pháp gửi tới, thầy ấy nói cho Tuyết Nhi một tin tức tốt, đó chính là tác phẩm Queen của Tuyết Nhi đạt được giải thưởng lớn ở nước Pháp, có được giải thưởng này có thể con cưng của , bởi vì giải thưởng này tượng trưng cho trào lưu thời trang mới, hơn nữa Queen còn được nữ hoàng Ái Lệ Nhi nước Pháp tốn một số tiền lớn mua bộ lễ phục này, việc này đối với Tuyết Nhi mà nói không thể nghi ngờ là một kinh ngạc lớn, đây chính là khẳng định năng lực của Tuyết Nhi, đối với Mal mà nói cũng thế, dù sao Tuyết Nhi chỉ học được hơn một năm, nhưng anh ta nói qua Tuyết Nhi có thiên phú cực cao, rất có ý tưởng, anh ta tin tưởng một thời gian sau cô học trò này sẽ là nữ hoàng của giới thời trang.
Hôm nay tâm trạng của Tuyết Nhi thật rất tốt, buổi trưa cùng San San ăn một bữa trưa ngon, mà chiều lại có nhận được một tin tức chấn phấn lòng người, mặc dù không ai biết tác phẩm này là của Tuyết Nhi, bởi vì ở nước ngoài Tuyết Nhi dùng tên Daisy, Daisy, Tuyết Nhi thích cái tên Daisy trang nhã đó làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp. Cho nên, hôm nay Tuyết Nhi đặc biệt hẹn Âu Dương Thần cùng đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, sau đó cho San San chọn một phần quà tặng.
Phòng làm việc to như vậy làm cho người ta có cảm giác trong trẻo lạnh lùng cô độc, Âu Dương Thần đang nhìn bảng báo cáo trong tay, sắc mặt có chút nặng nề, lần này công việc thật sự là không tốt chút nào, mà bên ngoài người phụ trách phòng kế hoạch và phòng thị trường mồ hôi lạnh toàn thân, tổng giám đốc lãnh khốc, lần này, vị trí của mình có thể hay không giữ được còn là một vấn đề, haizz. Lúc này hai quản lý đang âm thầm lau mồ hôi, nội tâm quay cuồng.
“Không người nào có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, em là thiên sứ chỉ dành riêng cho anh. . . . . .” Tình cảm sâu nặng như vậy đột ngột tiếng chuông lại vang lên, Âu Dương Thần lập tức để bảng báo cáo trong tay xuống, nhận điện thoại. Tiếng chuông này rất đặc biệt là cài đặt riêng cho Tuyết Nhi.
“A lô”
“Anh Thần, buổi tối có bận chuyện gì không?” Tuyết Nhi cất giọng đáp.
“Đương nhiên là có, sao, có chuyện gì vui mừng như thế.” Âu Dương Thần đi tới cửa sổ sát đất nhìn về phía công ty Tuyết Nhi, dịu dàng nói.
“Thật sao? Tôi có rõ ràng như vậy sao? Bất quá thật rất vui, chỉ là không nói cho anh, bí mật.”
“Em.” Âu Dương Thần bất đắc dĩ cười. Tuyết Nhi càng ngày càng nghịch ngợm đáng yêu, hoạt bát hơn nhiều, có lúc cảm thấy bây giờ Tuyết Nhi so với trước kia không phải cùng một người, chỉ là vậy thì có quan hệ gì chỉ cần là Tuyết Nhi, Âu Dương Thần cũng yêu, hơn nữa bây giờ Tuyết Nhi càng làm cho người ta thích. Chỉ là Âu Dương Thần không ngờ Tuyết Nhi thật không phải là lúc trước Tuyết Nhi thì anh ta sẽ như thế nào đây?
“Hì hì, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời anh ăn một bữa tiệc lớn.”
“Bữa tiệc lớn, em trúng giải à.”
“Ha ha, không sai biệt lắm.” Trong lòng Tuyết Nhi nghĩ lần này tiền thưởng cộng thêm khoản tiền nữ hoàng mua lễ phục đúng là một khoản lớn.
“Được, anh đến đón em.”
“Không cần…, tôi về nhà thay quần áo trước, như vậy đi, tôi phải đi rồi, bái bai.”
“Ừ, bái bai.” Khóe miệng Âu Dương Thần nhẹ nhàng nâng lên.
Trở lại trên bàn làm việc, bảng báo cáo trước mắt khó coi đã trở nên có vẻ thuận mắt hơn nhiều, tâm tình cũng tốt lên nhiều. Kêu hai người quản lý đi vào.
Hai ông chú thì lại nơm nớp lo sợ, ngay đến đầu cũng không dám ngẩng lên, ai ngờ tổng giám đốc chỉ nói: tháng sau, tôi muốn thấy tăng lên mười điểm. Đi ra ngoài đi” Hai người quản lý nhốn nháo. Ơ, bọn họ mới vừa nghe được cái gì, tổng giám đốc nói rằng tháng sau, như vậy bọn họ còn có thể tiếp tục tiếp tục làm sao? Mặc dù là mười điểm, nhưng ít nhất còn có cơ hội, đây chính là ân điển lớn đối với bọn họ, hai người quản lý nói cám ơn liên tục liền nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc, Khóe miệng Âu Dương Thần co quắp, mình đáng sợ như vậy sao? Thật ra thì tổng giám đốc Âu Dương anh không phải chỉ là đáng sợ, mà là khá đáng sợ.
Đêm đó Tuyết Nhi trở về nhà thật sớm, thay quần áo, mặc một cái áo đầm ngắn màu tím nhạt, mang vớ màu đen, giày cao gót màu đen, còn đeo thêm một món đồ trang sức tao nhã, thật ra thì Tuyết Nhi ít khi trang điểm, chỉ là cô bình thường không thay đổi, khi Âu Dương Thần về nhà, thấy Tuyết Nhi ăn mặc có một chút si mê, không thể không nói, gương mặt Tuyết Nhi thật sự là kiệt tác hoàn mỹ, tối nay Tuyết Nhi làm cho người ta cảm giác giống như là một thiên sứ, khuôn mặt trắng như tuyết, dáng người mê hoặc, trong thanh thuần có chút quyến rũ, giống như một đóa hoa sen nở rộ.
Âu Dương Thần cũng đổi bộ đồ tây, vẫn như cũ hết sức đẹp trai.
” Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em đi ăn tối cùng không?”Âu Dương Thần ra dấu tay.
“Dĩ nhiên.”Tuyết Nhi rất tự nhiên đưa hai tay ra. Hai người đều là con cưng của trời, cùng đi vào phòng ăn giống như trời sanh một đôi, không có chút nào không hòa hài. Tuyết Nhi và Âu Dương Thần đi ăn bữa ăn Tây, còn uống một chút rượu đỏ, trong nhận thức của Tuyết Nhi có tốt chuyện dĩ nhiên là cần ăn mừng. Hai người vui vẻ ăn bữa ăn tối mặc dù Tuyết Nhi nói mời khách, nhưng cuối cùng vẫn là Âu Dương Thần trả tiền, theo cách nói của Âu Dương Thần đây là chuyện một thân sĩ nên làm, nhiều năm rồi Âu Dương Thần không có cơ hội này, hôm nay thật vất vả có cơ hội, hi vọng Tuyết Nhi có thể cho cơ hội. Mà Tuyết Nhi tự nhiên cũng biết suy nghĩ của Âu Dương Thần, vì vậy hớn hở đồng ý. Suy nghĩ một chút tiền của mình so với tài sản của Âu Dương Thần chính là anh ta chính là một cọng lông cũng không bằng.
Sau đó, Tuyết Nhi dẫn theo Âu Dương Thần đi cửa hàng chọn quà cho San San, cuối cùng Tuyết Nhi chọn một lắc tay hình trái tim, thiết kế đặc biệt là tác phẩm của nhà thiết kế tên là Carl, nghe nói là thiết kế cho người yêu, gọi là dây chuyền có tình, rất xứng với San San, giá tiền mặc dù có chút đắt, nhưng so với hôm nay thu vào cũng không tính là gì, hơn nữa Tuyết Nhi đối với người quan tâm đến mình sẽ không so đo giá cả, một bên Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi đang chọn quà tặng, mà mình cũng là thỉnh thoảng nhìn chiếc nhẫn kim cương bên trong quầy, nghĩ thầm lúc nào thì mới có thể làm cho Tuyết Nhi theo chiếc nhẫn, nghĩ tới mình cũng không có gì chuẩn bị, vì vậy trong lòng lại có một tính toán khác.
Chương 34: Lý Phân nhếch nhác“San San, tặng cho cậu, mặc dù là quà sinh nhật muộn nhưng vẫn chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tuyết Nhi mượn thời gian buổi trưa ăn cơm cùng San San mà đưa quà.
” Woa, thật sao, cậu thật sự là quá tốt, yêu cậu lắm.”San San vui vẻ nhận lấy quà tặng, không có chút nào làm bộ, Đúng vậy, đây chính là San San, cùng người mình thân cận chắc chắn sẽ không khách khí, trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Tuyết Nhi, San San nghiễm nhiên đã coi Tuyết Nhi như chị em tốt.
“Chỉ cần cậu thích là tốt rồi.”
“Tớ có thể mở ra xem một chút không? Chắc là rất đẹp.”Vẻ mặt San San mong đợi.
” Dĩ nhiên có thể.”Nói xong San San cẩn thận mở túi ra, khi thấy món đồ vật bên trong thì thật kinh ngạc.” Vòng tay tình bạn “San San la lên. Ánh mắt nhìn Tuyết Nhi tràn đầy là khiếp sợ.
” Tuyết Nhi, chuyện này. . . .”
“Thế nào. Không thích sao? Tớ chỉ cảm thấy vật này đại biểu cho tình bạn của chúng ta rất có ý nghĩa.”
“Không phải, rất thích, lúc trước tớ cũng mua sợi dây chuyền này, chỉ là tháng trước tiêu xài quá nhiều, chắc phải rất đắt lắm.”San San vẫn cảm thấy kinh tế Tuyết Nhi không khá bao nhiêu, dây chuyền này chắc tốn ít nhất hơn hai tháng tiền lương của Tuyết Nhi, đích xác là quá đắt rồi.
” Đứa ngốc, cậu không phải là nói qua giữa chúng ta không thèm nghĩ đến những thứ kia sao, thế nào, không coi tớ là chị em à.”Tuyết Nhi nói xong làm bộ tức giận.
“Không có, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi tốt nhất của tớ, cậu không phải là chị em của tớ thì còn ai nữa, tớ nhận, nào tới đây, chị em tốt, giúp tớ đeo vào đi.”
” Ừ, được rồi.”Tuyết Nhi nói xong giúp San San đeo lắc tay.
” Ôi, lúc về tớ sẽ khoe một chút, cậu không biết anh trai ác độc của tớ ngày hôm qua nói tớ như thế nào đâu, nói sinh nhật đến nghĩa là già thêm một tuổi, cách cái chết gần thêm một bước, gieo họa địa cầu lại có thể thiếu đi một người, đấy, cậu không biết ông anh của tớ miệng lưỡi độc địa như thế nào đâu.” San San lại càm ràm một chút ông anh của mình, mặc dù tràn đầy oán trách, nhưng ở trong mắt Tuyết Nhi lại cảm thấy San San rất hạnh phúc, mình chẳng những không có anh trai, thậm chí ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, thêm nữa bản thân mình trừ hai năm nay thì cũng không nhớ được gì, một người không có người cảm thấy rất cô đơn.
” Đúng rồi, Tuyết Nhi, ngày mai sẽ đến hạn nộp bản thiết kế rồi, cậu chuẩn bị thế nào rồi.”
” Tuyết Nhi, Tuyết Nhi”
” Sao, thế nào.”
” Cậu đang suy nghĩ gì vậy, hỏi bản thiết kế của cậu chuẩn bị thế nào rồi.”
” À, tốt lắm, ha ha.”
Vậy cậu tốt rồi, Tuyết Nhi, cậu mới vào làm trợ lý không cần yêu cầu cao quá với bản thân mình, cũng không cần để ý đến bọn Lý Phân nói gì.” San San có chút bận tâm đến bản thiết kế của Tuyết Nhi, bởi vì mới vào không lâu, Tuyết Nhi giống như cũng không phải là dân chuyên nghiệp, chỉ sợ đến lúc đó lại bị mấy người bọn hắn….
Giờ phút này Tuyết Nhi có chút cảm động, mặc dù San San mặt ngoài lạc quan, giống như con trai cá tính, thật ra thì tâm tư vẫn luôn tỉ mỉ.”Không cần lo lắng, tớ hiểu mà, còn cậu sao rồi, cậu không cười tớ là được rồi.”
“Ừ, thật không hỗ là chị em, được, Tuyết Nhi thật ra thì tớ cảm thấy cậu tháo mắt kiếng xuống sẽ đẹp hơn, hơn nữa cũng sẽ không giống mấy bà cô ba mươi bốn mươi tuổi, sao ăn mặc nghiêm túc như vậy chứ.”
” Thì, cái này, không có việc gì, thói quen thôi, ha ha, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta trở về đi thôi.”Mắt kiếng này chính là để mình che giấu, lấy mắt kiếng xuống không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu sóng gió, cô chỉ muốn yên tĩnh ở đây làm việc.
” À, à, đúng, nhanh lên.”Nói xong kéo Tuyết Nhi đi ra phòng ăn.
Ngày kế, phòng họp Thần Phàm
Lưu Phàm ngồi ở chủ vị, nghe các nhà thiết kế biểu diễn tác phẩm, mỗi người đều có phong cách riêng của mình, chỉ là lọt vào tai Lưu Phàm cũng không phải chuyện như vậy, tác phẩm của bọn họ luôn hướng đến cao quý, màu sắc cũng mạnh dạn, sáng ngời, cũng không phải Lưu Phàm muốn, bởi vì anh ta cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Người kế tiếp
Nét mặt Lý Phân vui mừng, rốt cuộc đến phiên mình rồi, mới vừa rồi nhìn bản thiết kế của bọn họ cũng không sánh nổi bản trên tay mình, những nhà thiết kế kia tốt nghiệp đại học danh tiếng thì thế nào, sao với bản thiết kế của mình hoàn toàn một trời một vật, hiển nhiên, Lý Phân hoàn toàn đã quên bản thiết kế này là trộm từ tay Tuyết Nhi.
“Đây là bản thiết kế của tôi, mời mọi người xem, bản thiết kế này là tôi dựa vào chủ đề ánh mặt trời thiết kế” Trong nháy mắt phòng họp yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt bản thiết kế trên màn hình, thật sự là, , , , , , , quá hoàn mỹ rồi, hiển nhiên so với những bản thiết kế mới vừa rồi không bằng, bọn họ cũng xấu hổ, Lý Phân chỉ là một trợ lý lại, , , , , chỉ có ánh mắt của hai người chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, một là Tuyết Nhi, khi Tuyết Nhi thấy thiết kế đó đích xác là kinh ngạc một chút, khó trách không tìm thấy, cho là mình không cẩn thận vứt bỏ, không ngờ là cô ta, nhìn Lý phân, chỉ thấy cô ta quăng ánh mắt cảnh cáo, Tuyết Nhi cũng không muốn nói cái gì, bởi vì ác giả ác báo, tin tưởng báo ứng sẽ rất nhanh tới, hơn nữa cô tin tưởng thầy nhìn người không có ngu như vậy, được rồi, Tuyết Nhi phúc hắc rồi, thật ra thì cô vốn cũng không phải là chúa cứu thế, không sai cô thiện lương, nhưng lại không phải đối với người nào cũng thiện lương, đối với người trộm bản thiết kế của mình thì cô không như vậy, mà đổi thành Lưu Phàm mới vừa thấy bản thiết kế đồ này không phải giống như những người khác thán phục, mà là kinh ngạc, bức vẽ này sao lại ở đây, sau đó là khinh bỉ cực độ, đây là vũ nhục đối với một nhà thiết kế.
” Những người khác đi ra ngoài, Lý Phân ở lại.”Lưu Phàm lạnh lùng nói. Mọi người tức giận cho là tổng giám đã mướn Lý Phân thiết kế, mà Lý phân thì vui mừng. Tổng giám nhất định là bị bản thiết kế của mình thu phục, muốn cho mình lên làm nhà thiết kế, dùng thiết kế của mình cho khách hàng. Những người khác không nhớ rõ còn có Tuyết Nhi chưa trình bản thiết kế lên, chỉ có San San và Tuyết Nhi, San San thấy Lý Phân thiết kế tốt như vậy, mặc dù rất hoài nghi, nhưng không muốn làm cho Tuyết Nhi lấy bản thiết kế ra sau Lý Phân, sợ là chênh lệch rõ ràng, không muốn làm cho Tuyết Nhi chịu khuất nhục.
“Bản thiết kế này ở đâu ra.”Lưu Phàm lạnh lùng mở miệng.
Lý Phân cả kinh, chẳng lẽ tổng giám biết không? Không phải là do ả đàn bà ngu xuẩn kia nói ra chứ? Trên mặt Lý Phân thoáng qua tia ác độc, nhưng rất nhanh biến mất, cố ý giả bộ trấn định nói: Tổng giám, cái này do chính tôi thiết kế.
” Vậy sao”Chỉ hai chữ lại làm cho người ta có áp lực vô hình, quá, đáng sợ.
” Dạ, vâng” Giọng nói Lý Phân rõ ràng, ngay sau đó vội vàng giải thích” Tổng giám, đúng là do tôi thiết kế, anh không cần nghe bọn họ nói lung tung. Bọn họ đều là ghen tỵ tôi”
” Bọn họ, bọn họ là ai. Hả?”
” Không có, không có. Tôi chỉ là tình thế cấp bách, cho nên, , , , , “Lưu Phàm liếc nhìn Lý Phân, công ty mình tại sao có thể có người đàn bà làm cho mình chán ghét như vậy.
” À, , , , , , , thật sự là chính cô vẽ đấy sao? Không biết là do mắt tôi đã già không tốt sao, cảm thấy tác phẩm này của cô sao lại giống với tác phẩm mới được giải thưởng ở nước Pháp như vậy , ừhm?”Giọng điệu kéo dài , Lưu Phàm lạnh lùng ném bài báo đưa tin ở nước Pháp cho Lý Phân, Lý Phân từ từ nhặt lên, khi thấy thiết kế trên đó thì nhất thời sắc mặt trắng bệch, đây, sao có thể như vậy? Đúng rồi, là Lăng Phỉ Tuyết, là người đàn bà đó.
” Tổng giám, không phải tôi, là Lăng Phỉ Tuyết, là người đàn bà đó, cô ta muốn hãm hại tôi…tôi trong sạch, Tổng giám, anh phải tin tôi.”Lý Phân vội vàng giải thích.
“Cút, từ nay về sau cô không còn là người của Thần Phàm nữa.”
“Không, Tổng giám, van cầu anh, cho tôi thêm một cơ hội, tôi bị oan .” Lý Phân khóc lóc, nước mắt lem hết phấn trang điểm trên mặt, nhìn rất là nhếch nhác.
“Biến, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Lưu Phàm rống giận, Lý Phân hiển nhiên cũng bị dọa sợ, té ngã ra khỏi phòng họp, khuôn mặt phẫn hận, Lăng Phỉ Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cô.
Nhìn mặt Lý Phân khóc lóc đến nhếch nhác, mọi người rối rít tò mò, có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lý phân vọt tới chỗ Tuyết Nhi, đang định hung hăng tát cô một cái thì lúc ấy bị Tuyết Nhi giữ lại tay, Lý Phân không nghĩ tới Tuyết Nhi có thể có phản ứng nhanh như vậy, vốn muốn đánh nhau với Tuyết Nhi, nhưng sức lực Tuyết Nhi khiến cô ta nhận rõ tình thế, hung hăng trợn mắt nhìn mắt Tuyết Nhi mắng”Tiện nhân, cô không chết tốt đâu, con đàn bà thúi. Sau đó nhếch nhác chạy.
Tất cả người của bộ phận thiết kế đều không hiểu chuyện gì nhìn người đàn bà hung tợn rời khỏi, chỉ có Tuyết Nhi biết Lý Phân nói cái gì, mà trong phòng họp Lưu Phàm rơi vào trầm tư, Lăng Phỉ Tuyết thật sao? Lại là cô…Rốt cuộc cô là người như thế nào.