• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Giải thích hóa vào trong gió

Không biết từ lúc nào Hân Nhi đi về dưới lầu nhà mình, căn phòng 30 m² kia, cho dù cũ nát chật hẹp, nhưng vẫn là nơi nương náu của mình, cô có thể khóc, cười, có thể . . . “Hân Nhi”, vừa quay đầu lại đã rơi vào một vòng tay ấm áp, Thạch Phong ôm chặt lấy Hân Nhi, hắn thừa nhận hắn kích động, hắn sợ, một buổi tối hắn đi khắp nơi có thể tìm, nhưng không tìm được Hân Nhi, hắn sợ Hân Nhi không tha thứ, hắn càng sợ Hân Nhi gặp chuyện không may, suy nghĩ đến Hân Nhi gặp chuyện không may hắn cảm thấy mình hít thở không thông, hắn không thể cho chuyện này phát sinh. . . .

“Anh Thạch Phong”, Hân Nhi vùng vẫy, lại bị Thạch Phong ôm chặt hơn, “Đau” nghe thấy Hân Nhi kêu lên đau đớn, hắn mới biết được mình trong lúc vô tình lại tổn thương đến Hân Nhi, vẻ mặt xót xa ân hận, “Hân Nhi, xin lỗi, thật xin lỗi” lúc này mới nhẹ nhàng nâng mặt đầy nước mắt Hân Nhi lên, hai mắt sưng vì khóc, làm cho Thạch Phong càng đau lòng hơn, mình rốt cuộc đã làm cái gì?

“Anh Thạch Phong, tại sao anh lại tới đây, Liễu tiểu thư cô ấy?” Việc Thạch Phong đến, Hân Nhi có chút kinh ngạc, cô cho rằng, anh Thạch Phong . . . .”Hân Nhi, thật xin lỗi, không có Liễu tiểu thư, đều là anh sai, Hân Nhi, em đừng khóc, thấy em khóc, trong lòng anh Thạch Phong rất đau, anh không muốn thấy em khổ sở, là anh uống rượu, thật xin lỗi, thật xin lỗi” . Hắn vội vàng muốn hôn môi Hân Nhi, nhưng Hân Nhi lại tránh được, đây là lần đầu tiên Hân Nhi tránh đi nụ hôn của Thạch Phong, “Anh Thạch Phong, em mệt mỏi”.

“Hân Nhi, em nghe anh giải thích đã, buổi tối. . .”

“Anh Thạch Phong, em quá mệt mỏi, em muốn đi về trước, ngày mai nói chuyện sau?” Nói xong, thoát khỏi tay Thạch Phong, lập tức đi lên lầu.

“Hân Nhi”, Thạch Phong vội vàng kêu lên, suy nghĩ một chút, nên đi lên nói với Hân Nhi sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon, ở trên trán hắn hôn nhẹ một cái, giống như sợ khẽ đụng vào sẽ làm vỡ bảo vật, hôn nhẹ như thế, Hân Nhi đã từng quyến luyến, mà lúc này, chỉ có vô hạn chua sót, Hân Nhi cũng không quay đầu lại đi về phía nhà trọ, để lại một mình Thanh Phong cùng hối hận, những lời nói chưa giải thích đã bị phai nhạt ở trong gió, Thạch Phong nghĩ, Hân Nhi đã mệt mỏi, trước để cho cô trở về nghỉ ngơi, ngày mai, ngày mai sẽ giải thích với Hân Nhi, Hân Nhi nhất định có thể hiểu cho mình, cho dù cực kỳ muốn mở miệng nói với Hân Nhi buổi tối chỉ là hiểu lầm, nhưng vẫn không đành lòng nhìn Hân Nhi mệt mỏi, huống chi, Hân Nhi là cố chấp như thế, cô không muốn nghe hắn nói, ngày mai đi, ngày mai sẽ giải thích, bọn họ nhất định có thể trở lại như lúc trước. . . Mà lúc này Hân Nhi cực kỳ cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống, nhưng lúc đi lên tầng một khắc giống như nước lũ đổ về, nhanh chóng chạy thẳng lên nhà, mở cửa, khóa cửa, sau đó dựa vào cửa từ từ ngồi xổm xuống, nức nở. . . . Vì cái gì? Vì cái gì? Rõ ràng đã nói không được tham luyến ở trong ngực anh Thạch Phong nữa, không được để cho anh Thạch Phong lo lắng mà có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nhưng, làm sao đây, làm sao lại có lòng tham như vậy, anh Thạch Phong là hoàng tử, hoàng tử nên ở cùng với công chúa, Liễu tiểu thư chính là công chúa cao quý, mà mình. . . Vĩnh viễn chỉ là Cô bé lọ lem, dù sao, cô thói quen bị từ bỏ, cô Lam Hân Nhi nhất định đã bị vứt bỏ, nhiều có năng lực thế nào a? Cứ như vậy đi, cô nói với chính bản thân mình, Hân Nhi, không nên có lòng tham nữa, chúc bọn họ hạnh phúc đi

Chương 4: Trượt chân rơi xuống biển

Ánh mặt trời chiếu rọi vào người con gái trên giường, mặc dù người con gái không phải vô cùng xinh đẹp gương mặt thanh tú dưới ánh mặt trời nhưng cũng đặc biệt mê người, chỉ thấy người con gái trên giường chau mày, giống như mơ thấy chuyện gì đó khiến cô đau lòng, vẻ mặt kia đau đớn, ngay cả sắc mặt cũng lộ vẻ hơi tái xanh, làm người ta nhịn không được muốn bảo vệ cô cho tốt, vì cô an ủi đau thương.

“Anh là của em vừa gặp đã yêu…..” Chuông điện thoại di động vang lên một hồi, làm cho người trên giường cũng mở mắt ra, trong mơ màng tìm được điện thoại, là một dãy số xa lạ, Hân Nhi khó hiểu, là ai vậy?

“A lô.”

“Là Lam Hân Nhi sao” trong điện thoại truyền đến giọng nói xa lạ.

“À…, là tôi, xin hỏi?” Hân Nhi còn chưa nói xong, đã bị tiếng nói phía bên kia truyền đến ngắt lời.

“Tôi là Liễu Mị. Tôi tìm cô có việc.”

Liễu Mị, anh Thạch Phong, đêm qua, một màn kia, một màn kia, một màn kia lại hiện lên ngay trước mắt, trái tim Hân Nhi chợt đau đớn, người cũng ngẩn ngơ, chỉ đắm chìm giữa đau thương của ngày hôm qua. Không chút nào để ý mình đang gọi điện thoại.

“Nửa giờ sau, tôi đến dưới lầu nhà cô đón cô” Giọng Liễu Mị lại truyền đến, cũng làm Hân Nhi đang ngẩn ngơ tỉnh lại, L!ê!Quý@# Đô,n, theo bản năng muốn từ chối, chỉ là trong đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đô đô, Liễu Mị đã cúp máy, anh Thạch Phong, Hân Nhi nhẹ nhàng nhớ kỹ tên này, tiếp đó tim cũng đau nhức nhối, Liễu tiểu thư tìm mình có thể có chuyện gì chứ, là vì anh Thạch Phong thôi, nhưng mà anh Thạch Phong yêu cô ta như thế, nhưng lại tìm mình vì chuyện gì nhỉ, thôi, cứ đi rửa mặt trước, soi gương, Hân Nhi nhìn thấy hai mắt mình sưng đỏ, không tránh được lại đa cảm một hồi.

Mà lúc này Liễu Mị cũng đang bừng bừng lửa giận, sáng sớm nhận được điện thoại của Thạch Phong, cho rằng anh ta hối hận muốn tìm mình, ai ngờ Thạch Phong đến nhưng là vì giải thích chuyện ngày hôm qua nói cái gì mà say rượu không cẩn thận xúc phạm mình, đáng chết, lại còn nói cái gì mà trong lòng anh ta chỉ có kẻ tiện nhân Lam Hân Nhi kia, còn dự định từ chức, thật sự là làm sao cũng không thể tưởng tượng được, nhất định là Lam Hân Nhi kia sử dụng chiêu kể lể gì đó, Lam Hân Nhi đáng ghét, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Nửa giờ sau, đúng giờ Hân Nhi xuống lầu, mà xe Liễu Mị cũng đúng lúc đến, vừa tới cái nơi gọi là tiểu khu này, Liễu Mị cảm thấy cả người khó chịu, đây mà cũng xem như tiểu khu sao, người cũng có thể ở à, xóm nghèo chính là xóm nghèo, Lam Hân Nhi, tuyệt đối cô tranh giành không qua tôi đâu, chỉ bằng cô ư, hừ.

Liễu Mi mang Hân Nhi tới bãi đá trên bờ biển, vô số lần cũng đi cùng với Thạch Phong tới bờ biển, đã từng là cảng tránh gió của cô, mà bây giờ…

“Liễu tiểu thư xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không” Hân Nhi mở miệng trước, bởi vì cô không chịu nổi, ở trước mặt Liễu Mị cô cảm giác bản thân mình chính là vịt con xấu xí.

“Lam Hân Nhi, không cảm thấy chỗ này quen thuộc sao” chỗ này, Thạch Phong, “Chỗ này là Thạch Phong mang tôi tới, tôi biết anh ấy cũng đã từng mang cô tới đây, bọn cô sớm biết nhau, Thạch Phong nói với tôi cô giống như em gái anh ấy, từ nhỏ cô là cô nhi, anh ấy cảm thấy cô cực kỳ tội nghiệp, muốn làm cho cô vui vẻ một chút, giữa bọn cô có rất nhiều chuyện tôi cũng đã nghe anh ấy nói, em gái anh chính là em gái tôi, cô cũng biết, tôi và anh ấy…. Lê Q,uý~!Đôn”

Em gái, đúng vậy, thì ra anh Thạch Phong vẫn chỉ xem mình như em gái, nói muốn cưới mình làm cô dâu mới kia là lời nói đùa lúc nhỏ, ha ha, đúng vậy, mình là cô nhi, Thạch Phong là người lương thiện như vậy tội nghiệp mình, thì ra là như vậy à.. Nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Hân Nhi, trong mắt Liễu Mị có một tia đắc ý.

“Nhưng mà, dù sao bọn cô cũng không phải anh em ruột, loại chuyện giống như đêm qua, tôi hi vọng không xảy ra thêm một lần nữa.”

Đêm qua, “Thật xin lỗi, Liễu tiểu thư, không phải tôi cố ý, tôi biết Thạch Phong rất yêu cô, ngày hôm qua, là tôi không tốt, quấy rầy bọn cô, thật xin lỗi.”

Chính là kiểu rộng lượng điềm đạm đáng yêu này dụ dỗ Thạch Phong rồi, hừ, mặc dù trong lòng hận muốn chết, vẻ mặt vẫn giả bộ cười rất dịu dàng, “Không có việc gì không có việc gì, tôi biết cô không cố ý, chỉ là tôi hi vọng về sau cô rời khỏi Thạch Phong, cô cũng biết, bây giờ Thạch Phong đang ở trong công ty ba tôi, ba tôi rất coi trọng anh ấy, nhưng mà chuyện của cô thường xuyên ảnh hưởng tới Thạch Phong, Thạch Phong tâm tính thiện lương, lại xem cô như em gái, thương cô, cô cũng có thể suy nghĩ cho anh ấy, đây là 50 vạn, cô có thể cầm nó đi tới những thành phố khác, nhưng mà đừng khiến cho Thạch Phong lo lắng.”

50 vạn, không không, “Liễu tiểu thư, tôi không thể cầm.”

Nhận đi, lẽ nào chê ít sao, không không, nói xong hai người bắt đầu lôi kéo, Liễu Mị đi giày cao gót đột nhiên trượt chân, Liễu tiểu thư, hình như Liễu Mị bị trặc chân, trong đầu Hân Nhi chỉ có một ý nghĩ, cô ta là người yêu anh Thạch Phong, nếu cô ta bị thương, anh Thạch Phong sẽ đau lòng, mình không muốn anh Thạch Phong đau lòng, cô lập tức chạy tới muốn nâng Liễu Mị dậy, mà Liễu Mị lại cho rằng Hân Nhi cố ý đẩy cô ta, tức giận đẩy ngược Hân Nhi, mắng, đều là cô, cô đồ tiện nhân này, cứ như vậy, LqĐôn, Hân Nhị bị Liễu Mị dùng sức đẩy rồi rơi xuống biển, dường như trên mặt bị đá cứng cứa vào, anh Thạch Phong, người đàn ông ấm áp kia, còn có Tiểu Bàn Tiểu Tề, bản thân mình cũng không giữ lời với bọn nó, bọn nó sẽ không trách chứ, va chạm, tiếng động đầu bị va đập, Hân Nhi cũng không nhìn thấy người đàn ông kia, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà Liễu Mi cũng bị hoảng sợ hành động của bản thân mình, chịu đựng đau đớn, trong nháy mắt lái xe rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK