• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng nhìn Trần Kiện rồi, lòng Trần Ý lại phiền muộn.

Haiz, nên nói sao với Mẫn Uyên đây.

Đến cuối cùng Trần Ý vẫn là lựa chọn nói thật với Mẫn Uyên.

Trần Ý: [Thật ngại quá, tôi vốn có hẹn với em cuối tuần này đi. Nhưng mẹ tôi đột ngột tăng ca, em trai tôi không thể không có người trông chừng.]

Trần Ý bỏ điện thoại xuống, chộp lấy bình nước bên cạnh uống vài ngụm để điều tiết tâm trạng tội lỗi của mình. Ài, hi vọng cô nhóc đó xem tin nhắn xong sẽ không nổi giận đi. Mẫn Uyên lại chỉ mất chưa tới một phút đã hồi đáp, điện thoại nàng đánh một ting thanh thúy.

Mẫn Uyên: [Không sao. Chị có muốn dẫn em ấy theo không? Tôi cũng sẽ mang theo bé Đậu.]

Trần Ý cầm điện thoại đọc tin nhắn mà kinh ngạc.

Mẫn Uyên thế mà chủ động muốn nàng dẫn em trai theo, còn đối phương sẽ mang theo em gái sao. Trước giờ dù nàng không quá thân thiết với bạn bè đồng trang lứa, nhưng ít nhất cũng biết bọn họ đi chơi sẽ không thích mang theo em trai em gái nhà mình. Thứ nhất là phiền, thứ hai là bạn bè chê cười. Là đi chơi hay đi trông em đây.

Thế mà cô nhóc Mẫn Uyên này còn đưa ra đề nghị này.

Tuy nhiên, Trần Ý lại động tâm nha.

Nàng cũng lâu lắm rồi không cùng em trai mình đi đâu đó.



Nàng rụt rè đáp lại.

Trần Ý: [Có thể mang theo bé Kiện nhà tôi sao? Lại nói, em gái em nhỏ như vậy, sẽ không sao chứ?]

Mẫn Uyên: [Không vấn đề gì. Sau này cũng là người một nhà, cho tụi nhỏ ra mắt là cần thiết.]

Trần Ý: [...]

Đọc tin nhắn xong, Trần Ý đỡ trán. Cái quái gì vậy, lời này cũng nói được, không hổ là thần đồng. Nàng bị nghẹn tới không thể đáp rồi.

Thế là thuận lý thành chương ngày thứ bảy tại trung tâm thương mại Trần Ý dẫn theo em trai mình xuống xe buýt, còn Mẫn Uyên lại đang đẩy xe em bé, đứng dưới một mái che cạnh bồn hoa phúc bồn tử.

Giữa trập trùng những hoa cam đỏ vàng, Mẫn Uyên mặc một chiếc áo khoác nhạt màu đơn giản, quần tây dài phẳng phiu. Hàng chân mày thả nhẹ, khí thế toàn thân thanh lãnh tựa trúc, xua tan cơn nắng nóng ngoài trời. Một tay Mẫn Uyên nhàn tản đáp trên tay vịn nôi em bé, tay kia lại đang bế em gái nhà mình. Bé Đậu hôm nay còn mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, miệng ngậm núm cao su, cực kỳ ngoan ngoãn tựa vào vai chị gái.

Trần Ý tự dưng có chút khẩn trương. Cuối xuống nhìn thoáng qua bản thân, áo thun và váy yếm màu nâu. Em trai cũng mặc áo và quần yếm màu nâu như nàng. Nàng đưa tay chỉnh lại tóc tai một chút, hít một hơi, đảm bảo bản thân trông ổn thỏa mới tiến tới chỗ vị hôn thê đang đứng.

Mẫn Uyên đã trông thấy nàng. Nhẹ nhàng tiến tới nửa bước, tự nhiên lấy ra một chai nước khoán ướp lạnh: "Đến rồi. Hôm nay trời đột nhiên nắng nóng, chị và bé Kiện không bị say nắng chứ?"

Nói đoạn còn chu đáo lấy ra thêm một chai nước khoán mini khác cho cậu nhóc bên dưới. Dò hỏi Trần Ý: "Có thể chứ?" Đại ý: cậu nhóc có thể dùng nước nàng đưa không.

Trần Ý đón lấy chai nước, hơi nước mát lạnh thẩm thấu qua đầu ngón tay, làm nội tâm thư thái không ít. Nàng vội nói: "Không mệt lắm đâu. Bé Kiện, mau cảm ơn chị đi."

Bé Kiện ngoan ngoãn đưa tay đón chai nước, dù không rõ ràng nhưng vẫn bập bẹ nói: "Cảm-cảm ơn... chị..."

Mẫn Uyên nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu nhóc một cái, thả nhẹ giọng mình: "Chào em, chị là Mẫn Uyên. Sau này mong em chiếu cố nhiều hơn."

Cậu nhóc ngửa đầu không hiểu mô tê gì. Chỉ thấy chị gái này lãnh đạm này có khí thế rất dễ chịu, vậy nên ngoác mồm cười ngây ngô đáp lại.

Mẫn Uyên lại bưng nguyên gương mặt nghiêm túc, cầm lấy bàn tay trắng trắng béo béo của em gái mình, giả bộ vẫy vẫy với Trần Kiện. Dùng giọng nói không đổi mà nói: "Còn em là Đậu Đậu, hiện tại em chỉ biết mỗi khóc và ăn, ngủ rất nhiều. Hi vọng anh Kiện có thể nhiều chiếu cố hơn."



"Phụt..." Trần Ý bên cạnh nhịn không được phì cười.

Nàng còn không nghĩ Mẫn Uyên có đam mê lồng tiếng hộ em gái này đấy.

Nàng vốn cứ nghĩ việc mang theo hai đứa em này sẽ khiến không khí rất xấu hổ lúng túng, thế nhưng khác xa với nàng tưởng tượng.

Mẫn Uyên nhỏ hơn nàng bốn tuổi, thế nhưng lúc nào cả người cũng tỏa ra cảm giác lãnh đạm. Phảng phất chuyện gì trong mắt cô bé cũng không mấy to tát, dùng thần sắc thanh đạm đó mà bình hòa chung sống với mọi hoàn cảnh vậy.

Mẫn Uyên mang theo em gái và hai chị em Trần Ý lên khu vui chơi nổi tiếng trong trung tâm thương mại chơi.

Chẳng biết tự lúc nào, cả bốn người dần trở nên như cá gặp nước. Lúc Trần Ý định hình lại thì trên tay đã bế bé Đậu thơm mùi sữa, cô nhóc còn đang vui vẻ vùi vào vành tai nàng bi ba bi bô nói lời vô nghĩa gì đó. Còn bên kia, em trai nàng thì đang hứng thú rạo rực đứng bên chân Mẫn Uyên, nghe Mẫn Uyên hướng dẫn cách chơi bóng rổ.

Trước bàn ném bóng rổ mini trong khu trò chơi, cậu nhóc như Trần Kiện hơi thấp người nên dù nhón lên cũng chỉ thấy được bóng thôi, chứ nói chi tới việc cầm bóng và ném.

Thế rồi dưới sự lặng lẽ quan sát của Trần Ý, Mẫn Uyên tự nhiên đưa hai tay bế Trần Kiện lên, để cậu nhóc chụp lấy quả bóng ném thử vào rổ.

Lần đầu không thành công, Mẫn Uyên không hề mất kiên nhẫn. Tiếp tục thấp giọng giảng giải gì đó, hàng chân mày không có nửa phần mất kiên nhẫn. Sau hai ba lần, Trần Kiện cuối cùng cũng ném được quả bóng đầu tiên vào rổ. Tức thì vui đến cả đầu nở đầy những hoa. Bụp bụp chạy về phía Trần Ý, huơ tay khoe khoang với nàng, kích động tới nói cả câu hoàn chỉnh: "Chị, chị hai... lúc nãy, chị có thấy không?..."

Trần Ý cũng bị vui lây, cười toe toét: "Thấy chứ, thấy chứ! Bé Kiện quá là giỏi luôn!"

Mẫn Uyên lại đi tới, đưa tay ra định đón em gái từ lòng Trần Ý. Thế nhưng đối diện với chị ruột của mình, bé Đậu Đậu dang làm làm ổ trong lòng Trần Ý ré lên một tiếng, rồi biến thành chuột chũi chui vào hõm cổ của Trần Ý, nhất quyết không ra.

"Ra đây." Mẫn Uyên bình tĩnh thúc giục.

"A a pi pa pi pé..." Bé Đậu rất không nể mặt chị gái. Nắm chặt lấy áo của Trần Ý, nhất quyết phản kháng.

"Không hư, bé hư sẽ không được cho đi chơi nữa."

"Á ba bô.. ba bí... Phì phì..." Đậu Đậu phì phì nước bọt vào mặt chị ruột.



Trần Ý cố nhịn không cười, khóe mắt doanh doanh. Nói: "Không sao đâu. Cô nhóc ngoan lắm, cứ để tôi bế đi."

Mẫn Uyên có chút bất lực: "Tôi sợ chị mỏi tay."

"Ối dào, mỏi đi đâu được kia chứ. Cô nhóc mềm mềm thơm thơm, ôm rất thích. Tôi còn muốn trộm đem về nhà đây!" Có lẽ vì không khí dần trở nên thân thuộc, vậy nên Trần Ý nói chuyện cũng dần thoải mái hơn, không còn quá câu nệ nữa.

Nhìn Trần Ý mỉm cười nựng nựng gò má Đậu Đậu. Mẫn Uyên dắt tay bé Kiện bên dưới, trần thuật: "Thực ra bình thường Đậu Đậu rất khó gần người lạ. Dù cho có ôm đi nữa, cũng không quá hai phút đã làm ầm ĩ. Có thể ngoan ngoãn lâu như vậy, có lẽ là vì thích tin tức tố của chị không chừng."


Trần Ý vừa nghe xong mặt đằng một tiếng liền đỏ.


Sau khi phân hóa dù cho có dùng miếng dán đi nữa, thì cơ thể vẫn sẽ có lúc tỏa một ít Phermone ra bên ngoài. Đặc trưng của A là Phermone mang lại cảm giác an toàn và tự tin. Còn O chính là Phermone mang cảmg giác an tâm và dựa dẫm. Bản năng xây tổ của O khiến cả người O luôn tản mản cảm giác dịu dàng săn sóc, ấm áp như dòng nước mùa xuân. Đó là lý do những em bé thường rất thích những chị gái mới phân hóa thành O, cảm nhận Phermone khiến người ta vừa ngọt ngào và được cưng chiều.


Trần Ý nghe xong liền có chút xấu hổ. Bình thường mình thô lỗ cọc cằn đã quen, đột nhiên có người gián tiếp khen Phermone của mình rất dịu dàng theo cách này, không khỏi có chút ngượng ngùng. Ngón chân giấu trong giày ba ta hơi co co lại.


Trông thấy Trần Ý xấu hổ tới mức không tiếp lời. Mẫn Uyên thức thời quay sang hỏi Trần Kiện: "Chơi mệt rồi, em có muốn ăn kem không?"


Trần Kiện trưng ra vẻ mặt hồ hởi. Mẫn Uyên liền nói: "Qua quầy kem bên kia ngồi nghỉ một lát nhé?"


Trần Ý bế nhóc con, không dám nhìn Mẫn Uyên, cũng biết đối phương săn sóc dời đề tài. Chỉ có thể ngượng nghịu gật đầu một cái.


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK