• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng điều làm Trần Ý muốn nôn mửa đó là, Đặng Lan Vân bị nàng mắng te tua như vậy, thế mà không như thường lệ tức giận phẩy tay áo thanh cao bỏ đi. Trái lại còn bám theo nàng ra tận cổng sau trường.

Trần Ý đầu óc đã bị chuyện hủy hồ sơ làm mất hết tinh lực, đối với Đặng biến thái theo dõi cuồng, cũng không còn chút hứng thú dừng lại đôi co. Chỉ muốn một lòng muốn nhanh chóng cắt đuôi.

May là trường ở buổi nhận lớp này tương đối vắng, vậy nên màn đuổi bắt buồn cười này không bị đám người "thần tiên quý tộc" kia trông thấy. Bằng không chắc lại ụp lên đầu Trần Ý cái tội "dân đen đê tiện câu dẫn thiên nữ" của bọn họ.

"Trần Ý! Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu!" Mắt thấy Trần Ý sắp khuất dạng, Đặng Lan Vân nhăn đôi mày thanh lãnh, tăng bước chân hòng đuổi kịp.

Trời cũng không dùng ngõ cụt chặn đường người.

Trần Ý vừa ra khỏi cửa sau, liền duyên phận thế nào lại đụng phải...

"Trần Ý?"

Trần Ý nghe có người gọi tên, hơi giật mình ngước mắt. Thế mà ngay cổng sau trường nàng có một thiếu nữ đạp xe đạp địa hình, đang dừng lại uống nước. Cổ tay thon gầy đặc trưng của tuổi dậy thì đang vặn nắp bình nước. Hơi ngước nhìn lên, qua ánh nắng xen kẽ lá, dưới chiếc mũ lưỡi trai là đôi mắt bình đạm đen nhánh. Dù rằng vận động làm gò má đối phương ửng đỏ, thế nhưng thần thái vẫn như một hồ nước không gợn sóng, vừa nhìn đã cảm nhận được sự tươi mát tản mản.

Trông thấy nàng, đối phương bèn đạp xe đến gần. Dừng lại quan tâm: "Thật trùng hợp. Chị làm sao vậy?"

"Mẫn... Mẫn Uyên? Sao em lại ở đây?" Trần Ý hơi bối rối.



Ông trời, ông có thôi đi không. Bị bạn gái cũ truy đuổi chạy như chó rượt, lại bị vị hôn thê vị thành niên bắt gặp. Nàng còn phải gặp bao nhiêu tình huống máu chó trong đời đây. Trần Ý trợn mắt phun đến nghiêng trời lệch đất.

Đúng lúc này giọng nói Đặng Lan Vân phía sau dần tiếp cận.

Trần Ý trở nên rối rắm, bối rối xua tay: "Không có gì đâu! Tôi, tôi hiện tại có tí việc, tôi đi trước. Về nhà tôi sẽ nhắn tin cho em sau đi."

Thế nhưng chưa đi thì Mẫn Uyên đã trần thuật: "Người đuổi theo chị sắp tới rồi. Chị bây giờ có chạy cũng không kịp."

Trần Ý đen mặt. Chết tiệt, con nhóc này vừa nhìn một thoáng liền đoán được hết đại khái tình hình là thế méo nào. Hack game à?

Mẫn Uyên lại hữu hảo: "Có muốn tôi cho chị đi nhờ không?"

Trần Ý nhìn chiếc xe đạp địa hình của Mẫn Uyên. Lại bị tiếng bước chân giẫm lên lá khô dồn dập đến gần làm cho hoảng loạn. Cắn cắn môi.

Mẫn Uyên không hề thúc giục, chỉ mở rộng lòng mình, lẳng lặng chờ đợi.

Thế nhưng Trần Ý lại cảm thấy sự áp lực kì lạ. Cuối cùng lại như trúng tà, chui vào lòng Mẫn Uyên ngay lập tức. Đặt mông mình yên vị lên thanh lườn xe đạp.

Mẫn Uyên liền thu chân, đạp xe một vòng chiếc xe liền đi cả một đoạn xa.

Khi Đặng Lan Vân đuổi đến từ sau bụi qua râm bụt, thì bóng xe của hai người Trần Ý đã đi được rất xa. Bàn tay Đặng Lan Vân không kiềm được xiết một cái.

Trần Ý vừa leo lên xe người nọ... không thể sai...

...

Vì là xe đạp địa hình, thế nên sẽ không yên sau, càng không có chỗ đứng phía sau. Trần Ý chỉ đành chui vào lòng Mẫn Uyên ngồi trên lườn xe đạp phía trước. Tất nhiên tư thế này rất dễ ngã, vậy nên chỉ đành kéo cái túi vải của mình thu vào lòng, hai tay choàng qua cổ Mẫn Uyên giữ thăng bằng.

Vốn dĩ với tư thế khó chịu vậy thì chiếc xe phải cong cong vẹo vẹo lắm. Thế nhưng suốt một đường lại êm như cưỡi gió mà đi, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạt qua vành tai. Hoàn toàn không chao đảo gập ghềnh nào.



Trần Ý nuốt nước miếng, hé mắt nhìn sườn mặt của Mẫn Uyên.

Con nhóc này thế mà thể lực tốt tới thế. Ở cự ly gần nàng cảm nhận được rõ ràng cơ thịt trên bắp tay của con nhóc, có thể thấy là người rèn luyện thể thao rất thường xuyên. Thêm nữa, chiếc xe đạp địa hình tốt thế này, vừa nhìn là biết là người có kỹ thuật cao sử dụng rồi.

Trần Ý che mặt mình, thật quá mất mặt. Đường đường lớn hơn con nhóc bốn tuổi, lại bị bạn gái cũ dồn tới bước đường hoảng loạn, rồi lại nhảy lên xe đối phương chạy trốn. Giờ nghĩ lại chỉ thấy đầu óc nàng bị lừa đá hay sao ấy.

Chỉ là... khi đối diện với đôi mắt bình lặng của Mẫn Uyên, dường như có một loại ma lực vô hình đẩy nàng về phía trước hành động, lý trí nàng sập nguồn trong giây lát vậy.

Thật kì quái...

Bỗng tốc độ xe chậm lại một chút, Mẫn Uyên dùng một tay kiềm tay lái. Tay kia đưa lên tháo mũ lưỡi trai. Mái tóc buộc đuôi ngựa liền nhẹ nhàng thả ra.

Trần Ý cảm thấy đầu mình mát lạnh, thì ra mũ lưỡi trai đối phương đã yên vị trên đầu nàng. Giọng nói Mẫn Uyên quanh quẩn bên tai: "Chị muốn đi đâu?"

Trong mũ Trần Ý cũng không thấy mùi mồ hôi do vận động trong truyền thuyết, trái lại là mùi bạc hà rất nhạt, pha cùng một chút hương cam nhẹ. Dường như rót vào tâm người ta một chỗ mát lạnh trấn an. Nàng len lén nhìn Mẫn Uyên.

Không muốn thừa nhận, nhưng con nhóc đang dậy thì này buộc tóc lên rồi nhìn rất đẹp. Nhất là lộ rõ hàng chân mày, chỉnh tề, độ cong lại vừa phải, cứ như vầng trăng non rơi lại vậy. Con ngươi lại đen tuyền thăm thẳm. So với khí chất lan hoa mây trời của Đặng Lan Vân, thì Mẫn Uyên như là tinh linh ngàn năm nơi rừng già sâu thẳm, chung quanh là những lá trúc cùng hươu sao nhàn nhã đạp lên ánh nắng mà tản dạo, chờn vờn màn sương mát lạnh.

"Làm sao vậy?" Không nhận được trả lời, Mẫn Uyên rũ mắt nhìn người trong lòng.

Trần Ý lúc này mới hoảng hồn. F*ck, nàng thế mà mê gái nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy. Nàng đành bối rối kéo thấp vành nón, che đi gương mặt ửng hồng, báo ra địa chỉ hàng mì của mình.

Có lẽ hôm nay thật sự có quá nhiều cú sốc. Sốc vì bị Kiều Khả Hân hãm hại, sau đó sốc vì độ mặt dày của bạn gái cũ, tiếp theo là sốc trước nhan sắc của hôn thê nhỏ tuổi nhà mình. Vậy nên bỏ quên một chi tiết quan trọng.

Lúc Bùi Ngọc Huân trông thấy bà chủ bán mì của mình đi ra từ trong lòng của một con nhóc, chính xác hơn là leo từ chiếc xe đạp địa hình và trong lòng con nhóc kia xuống. Nàng trực tiếp làm rơi cái móng giò đang cạo lông trên tay.

"Ôi mọe ơi!" Bùi Ngọc Huân há mồm liền phun tục.



Trần Ý nhìn thấy con hàng Bùi Ngọc Huân đang ngồi canh xe hàng, cũng biết mình đi một nước sai lầm thế nào. Chỉ có thể căng da đầu, ngoắc Bùi Ngọc Huân qua đây.

Bùi Ngọc Huân ngơ ngác bỏ cái móng giò và dao trên tay xuống, trên cổ còn đang đeo một cái tạp dề ngu ngốc. Trực tiếp đi tới trước mắt hai người Trần Ý. Đôi mắt vẫn không ngừng tia tới lui Mẫn Uyên. Cứ như người nhà quê lần đầu thấy UFO vậy.

Mẫn Uyên đã đổ xe chỉnh tề, đừng ngay ngắn cạnh Trần Ý. Ngữ khí đạm nhiên: "Không giới thiệu chút sao?"


Trần Ý cắn răng nói với bạn chí cốt Bùi Ngọc Huân: "Đây là em họ hàng của tôi."


Mẫn Uyên lãnh đạm đánh gãy: "Sai rồi." Sau đó liền tiếp lời: "Tôi tự giới thiệu đi. Mẫn Uyên, hôn thê của Trần Ý."


"Phụt!!!" Bùi Ngọc Huân khiếp sợ trợn cả mắt lên trời.


Trần Ý cuống quýt: "Nói hươu nói vượn cái gì thế hả, mau giải thích với người ta!"


Mẫn Uyên ánh mắt vẫn không đổi: "Sau này đám cưới chúng tôi, nhớ đến dự."


Bùi Ngọc Huân: "...F*ck!"


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK