Nguyên nhân ư? Rất đơn giản, lớp B5 sẽ là một trong số những lớp thuyết trình đầu tiên về bài tập ngoại khóa thứ nhất hệ số 2 trong năm học này.
Từng toán áo trắng ngồi quây thành nhóm, tụ tập hoặc là thuyết trình thử, hoặc là kiểm máy.
Lớp thường đã như vậy, càng không nói tới không khí lớp B2 hiện tại. Lớp chọn quy tụ rất nhiều nhân tài của trường Hoài Thức, mức độ đấu đá từ đó sẽ khốc liệt hơn nhiều. Kiều Khả Hân không ngoại lệ hôm nay có mặt từ rất sớm, đang đứng tựa bên khung cửa sổ, gieo ánh mắt xuống con đường trồng tùng dẫn vào dãy nhà B.
Bất kì học sinh khối 11 nào muốn lên lớp đều phải đi qua con đường này.
Chẳng mấy chốc, xen qua ánh tùng dương thưa thớt, trên con đường lót sỏi đã xuất hiện bóng người. Đáy mắt Kiều Khả Hân dâng lên vài phần mỉa mai và thương hại. Đã tới nước này mà vẫn còn vác mặt đến trường đường, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Trần Ý đang đi bên dưới, như cảm ứng được tầm mắt ai đó mà cũng ngẩng lên. Vừa hay chạm phải gương mặt không có ý tốt của Kiều Khả Hân.
Nàng không hề tức giận, còn mỉm cười một cách rạng rỡ, có điều đôi mắt nàng nheo lại, nồng nặc mùi khiêu khích.
Kiều Khả Hân tất nhiên cũng cảm nhận được, sắc mặt thay đổi âm trầm, khó chịu nhìn bóng lưng Trần Ý tiến vào khu học. Không hiểu sao cô ta dâng lên vài phần bất an trong lòng.
...
Khi Trần Ý tiến vào lớp học, cả lớp không hẹn mà cùng ngừng hành động như thể bị bấm nút tạm dừng, nhìn về phía nàng. Trần Ý lại chẳng có chút gì hoảng loạn, thản nhiên lách qua từng tá người, tiến tới chỗ ngồi bản thân.
Sau đó lại giống như bọn họ, bình tĩnh lấy laptop ra từ trong ba lô, mở lên khởi động. Trong lúc đó cũng không nhàn rỗi lỗi bao kẹp thịt mà Bùi Ngọc Huân mua cho, cắn một miếng. Động tác trên tay bận rộn lôi tập và bút chì ra.
Vài tiếng xì xầm to nhỏ. Thành viên còn lại của lớp B5 đều không ngờ tới rằng Trần Ý thật sự có mặt hôm nay. Nếu là thông thường bị cô lập tới vậy, một là suy sụp tinh thần tới mức trốn học, hai là không thể một mình hoàn thành bài tập mà trốn học. Nào có ai dửng dưng như không tới lớp, thậm chí nhìn động tác chuyên nghiệp trên tay Trần Ý, có vẻ hôm nay là đến lớp có chuẩn bị.
Chuyện này không thể nào đi... Bọn họ một nhóm hơn mười thành viên còn vất vả lao lực, thế quái nào cô ta một mình làm được chứ!
Trần Ý vừa thao tác trên lapop vừa thầm tặc lưỡi. Quả nhiên đồ của game thủ chính hiệu có khác, mượt như đang lướt sóng ở biển Hawai vậy. Biết thế tối qua nàng đã sớm nắm đầu Bùi Ngọc Huân trấn lột rồi, việc gì phải ôm con laptop già khụ của mình tự tìm khó chịu làm chi.
"Không ngờ da mặt cô dày tới vậy luôn."
Một giọng nói tràn đầy châm biếm cắt ngang Trần Ý. Mà chủ nhân của giọng nói này không cần nói cũng biết là ai.
Quế Quế đừng khoanh tay trước ngực, đứng bàn của Trần Ý, từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một con kiến hôi. Cười lạnh: "Thế nào, bây giờ cầu xin tôi thì cũng đã muộn màng rồi. Giả bộ ổn có mệt không, một lát nữa không có tên trong danh sách nhóm đồng nghĩa với 0 điểm đó."
Trần Ý nhai chậm nuốt kĩ, sau đó mới ngước mặt cười tươi như hoa với Quế Quế: "Nhóm của cô chọn thuyết trình về loài lưỡng cư là ếch sao?"
"Hả?" Quế Quế nghệch ra, cau mày: "Cô nói cái vớ vẩn gì vậy hả!?"
"Ồ, vậy là không phải sao." Trần Ý chậm rãi thu lại ý cười, gương mặt là đăm chiêu, đáy mắt lại tối om không ánh sáng: "Bởi vì tôi tưởng rằng, chỉ có loài ếch mới to mồm như vậy. Mà thường thì, ếch sẽ chết vì cái miệng đấy, lớp trưởng chắc rõ hơn tôi mà đúng không?"
"Mày!" Quế Quế biết bản thân không cãi lại Trần Ý, chỉ có thể hậm hực để lại vài câu vô nghĩa rồi bỏ đi.
"Thật là mạnh miệng, để xem một lát cô ta chết như thế nào!"
"Tôi không tin một mình cô ta làm được bài tập đâu! Có làm đi nữa, nhất định chẳng ra gì!"
...
Rất nhanh cô chủ nhiệm Đỗ Lệ Trang vào lớp.
Bà ta trông thấy Trần Ý thì cũng chỉ hừ lạnh một tiếng. Nâng cao cổ nói: "Nghe đây, hôm nay sẽ tiến hành báo cáo bài tập thực hành thứ nhất. Như tôi đã nói, bất kì đề tài ai chọn mà trùng nhau và có nội dung quá giống nhau thì sẽ bị trừ điểm.
Còn nữa, trong quá trình báo cáo tôi cho phép ghi hình vì mục đích học tập, đây là trường đã phổ biến xuống từ đầu rồi, thế nhưng tôi cấm tiệt những hành vi dùng điện thoại thông minh để làm việc riêng chứ không phải ghi hình. Tôi mà bắt được thì không xong đâu. Không chỉ thành viên đó mà là cả nhóm đều bị trừ điểm, nhớ lấy. Được rồi, bắt đầu đi." Nói xong liền tiến xuống ngồi cuối lớp, nhìn lên bảng xem đám học trò bắt đầu phần trình bày.
Sau vài câu nhàm chán, rất nhanh chóng lần lượt từng nhóm tiến lên thuyết trình.
Trong suốt quá trình đó, Trần Ý vẫn rất bình tĩnh ngồi xem, thi thoảng còn ghi chép lại.
Phần báo cáo của nhóm đầu tiên cũng chính là nhóm Quế Quế lựa chọn động vật và thú Kagrugoo để thuyết trình, đề tài tương đối mới lạ, nhưng phần liên hệ với xã hội trong báo cáo yêu cầu thì chưa đạt.
Phần báo cáo nhóm hai là động vật có vú – Thỏ. Phần tìm nội dung chưa đủ yêu cầu, phần liên hệ xã hội bị thiếu.
Phần báo cáo nhóm ba động vật được lựa chọn là Gà. Phần tìm nội dung tạm ở mức ổn, nhưng phần liên hệ xã hội lại là liên hệ tới gà rán KFC. Trần Ý nghe tới đây, khóe môi giật giật không ngừng. Một nhóm mười người này có phải để tới cận ngày mới chuẩn bị không đấy.
Phần báo cáo nhóm cuối lại là lài khỉ. Phần tìm nội dung và liên hệ đều rất ổn, liên quan tới việc bảo tồn một số loài linh trưởng chứa ADN tương đồng với loài người, đặt ra nền móng cho việc nghiên cứu rõ hơn về gốc gác nhân loại, cũng như cơ chế gen đột phát khi phân hóa ABO. Là bài báo cáo ổn nhất tính tới bây giờ của lớp B5.
Đỗ Lệ Trang sau khi thấy các nhóm báo cáo xong, định thu lại tài liệu quay lên bàn giáo viên. Thế nhưng lúc này Trần Ý đã có động tác, thản nhiên ôm theo laptop của mình tiến lên bàn giáo viên, lắp máy chiếu chuẩn bị.
Đỗ Lệ Trang chau mày gắt lên: "Trần Ý, cô làm cái gì vậy hả?"
"Dạ thưa cô, còn em chưa báo cáo ạ. Em xin phép được báo cáo."
Lúc này như một mồi lửa quẳng vào lớp học, tiếng xì xầm tức thì nhen nhóm rồi lớn lên.
"Cô đùa với tôi đó à? Một mình cô???" Đỗ Lệ Trang thậm chí còn chẳng buồn nhìn đến Trần Ý, phảng phất việc nhìn một giun sắp chết giằng xéo giãy giụa là không cần thiết.
Trần Ý lại rất bình tĩnh, mỉm cười: "Thưa cô, dù rằng thông báo của trường có nói đây là báo cáo khối lượng lớn khuyến khích mỗi nhóm mười đến mười hai thành viên cùng nhau làm, cũng không hề nói cấm việc cá nhân báo cáo. Trên luật lệ, em cảm thấy mình không làm sao. Em vẫn có quyền trình bày phần bài tập của mình chứ ạ."
"Cái gì?" Cả lớp lẫn Đỗ Lệ Trang đều bị Trần Ý làm cho nghẹn một trận.
Quả thực đúng là không cấm báo cáo cá nhân, nhưng với khối lượng công việc lớn như vậy, một mình có thể kham nổi à?
...