Để tránh bi kịch xảy ra, Đường Ngũ Tuấn gạt bỏ mọi tâm trạng không vui vừa rồi, cậu chớp chớp mắt nhìn Tịch Song rồi làm bộ ngây thơ nói: "Nhưng bố nuôi à, mẹ và bố ruột mới là một nhà mà."
Đường Ngũ Tuấn muốn nhắc nhở Tịch Song, chặt đứt suy nghĩ muốn ở bên mẹ của bố nuôi, mẹ chỉ có thể ở bên bố ruột của cậu thôi.
Thực ra cậu còn muốn chừa lại đường lui cho người bố nuôi cậu tôn kính nhất này, sợ bố nuôi sai lại càng thêm sai, Đường Ngũ Tuấn biết rõ những chuyện Tịch Song làm sau lưng Đông Phùng Lưu.
Nhưng vừa nghe xong lời của Đường Ngũ Tuấn, mặt Tịch Song tối sầm lại, hắn nhìn Đường Ngũ Tuấn với ánh mắt phức tạp, sau đó mở miệng hỏi: "Tuấn, chẳng lẽ bố nuôi không phải người một nhà với con sao?"
Đông Phùng Lưu! Lại là Đông Phùng Lưu! Tại sao lúc nào cũng là mày! Người trong lòng Đường Tinh Khanh là mày, ngay cả Tuấn cũng nhớ tới mày! Vì cái gì, chả lẽ chỉ vì một con t*ng trùng của mày mà mọi cố gắng bao nhiêu năm qua của tao tan biến thành bọt biển như vậy!
Tịch Song không cam tâm, lúc này hắn ta lại càng căm hận Đông Phùng Lưu!
"Bố đương nhiên là người nhà của con rồi ạ." Đứng trước câu hỏi của Tịch Song, Đường Ngũ Tuấn trả lời vô cùng thản nhiên, cậu vẫn ngây ngô hỏi tiếp: "Con vẫn xem bố như bố ruột, vì thế bố chính là người thân của Tuấn, nhưng không phải kiểu gia đình một nhà ba người đó."
Nghe xong, sắc mặt Tịch Song ngày càng sầm lại, "Chẳng lẽ bố nuôi không thể trở thành bố ruột sao?"
"Bố?" Đường Ngũ Tuấn bày ra bộ mặt không hiểu của một đứa trẻ vô tri, cậu bé ngơ ngác hỏi lại Tịch Song: "Tuấn chẳng phải đã có bố ruột rồi sao? Một người bố ruột là đủ rồi, không cần có hai đâu."
Đúng thế, bố chỉ cần một người là đủ rồi, đâu cần tới hai...
Câu nói của cậu thổi bùng lên dục vọng mạnh mẽ trong lòng hắn, đúng thế, Đông Phùng Lưu và hắn chỉ cần một người sống trên đời là đủ rồi.
Có hắn thì không có Đông Phùng Lưu, có Đông Phùng Lưu thì không có hắn, vì thế Đông Phùng Lưu phải chết!
Chỉ cần Đông Phùng Lưu chết đi thì Đường Ngũ Tuấn chắc chắn sẽ nhận hắn làm bố!
Mắt Tịch Song lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch lên, hắn xoa đầu cậu bé rồi nhỏ giọng nói: "Tuấn, con nói đúng, bố đã hiểu ý con rồi."
Đường Ngũ Tuấn bó tay lắc đầu, chuyện đã rồi, kết cục thế nào chỉ có thể xem số mệnh của Tịch Song. Cậu là con trai của Đông Phùng Lưu, nếu Tịch Song thật sự có ý ra tay thì cậu chắc chắn sẽ không ngồi yên, dù Tịch Song rất tốt với mẹ nhưng chuyện này chỉ có thể trách chữ tình mà thôi.
Ở một nơi khác, sau khi đã bình tĩnh trở lại, Đường Tinh Khanh liền nhìn thấy đôi mắt thâm quầng như cú mèo của Nam Cường Thịnh, cô bèn bắt Nam Cường Thịnh về nhà nghỉ ngơi.
Hai ngày một đêm không ngủ, nếu không phải vì lo lắng cho Đông Phùng Lưu thì anh ta đã sớm gục rồi.
Lúc này thấy Đường Tinh Khanh tới thăm Đông Phùng Lưu, lòng Nam Cường Thịnh chợt nhẹ nhõm đi rất nhiều, cơn mệt mỏi vì mất ngủ bắt đầu xâm chiếm, Nam Cường Thịnh chỉ còn muốn tìm nơi ngả người xuống ngủ.
"Thế tốt quá rồi, anh về ngủ trước đây." Dưới sự thúc giục của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh cũng không chút lăn tăn rời đi, gần tới cửa, anh ta bỗng nhớ ra một chuyện.
Nam Cường Thịnh quay lại nghiêm túc nói với Đường Tinh Khanh: "Đúng rồi, nếu có việc phải rời đi thì em gọi điện báo một tiếng cho anh nhé, tối qua em không nói gì bỏ đi, anh còn tưởng là em đi đâu."
Đường Tinh Khanh đang chăm chú nhìn Đông Phùng Lưu, nghe xong lời của Nam Cường Thịnh, cô mới phản ứng lại.
Tôi qua cô bị Tịch Song bắt đi, ngay cả cơ hội báo với Nam Cường Thịnh một tiếng cũng không có, nếu không phải biết chuyện Đông Phùng Lưu với cô rất quan trọng thì có lẽ anh ta đã tưởng cô bị bắt cóc.
Hôm nay Nam Cường Thịnh nhắc tới chuyện này, Đường Tinh Khanh mới biết tối qua nguy hiểm như thế nào, nếu không phải là Tịch Song bắt cô đi thì có lẽ cô chết mất xác cũng không ai biết.
Nghĩ tới đây, trán Đường Tinh Khanh chảy đẫm mồ hôi, cô hơi xấu hổ quay đầu đi, sau đó mở miệng nói: "Xin lỗi, tối qua là em không đúng, lúc đó em mệt quá nên không kịp báo anh một tiếng, hơn nữa tối qua chẳng phải anh muốn ở một mình sao, em cũng không muốn quấy rầy anh, haha.”
Đường Tinh Khanh vội cười xòa cho qua chuyện, kiếm đại một lý do giải thích cho sự biến mất của mình hôm qua để Nam Cường Thịnh không nghi ngờ, bó tay rồi, cô không thể nói với Nam Cường Thịnh cô bị người ta "mời" đi bằng phương thức như thế.
Hon nữa cô cũng không muốn Nam Cường Thịnh biết sự tồn tại của Tịch Song, nếu để anh ta biết Tịch Song ghét Đông Phùng Lưu, chắc chắn anh ta sẽ nói lại cho Đông Phùng Lưu biết, hơn nữa Tịch Song có ơn với cô, về tình về lý thì Đường Tinh Khanh không làm như thế được.
Nghe xong lời của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh yên tâm gật đầu, cơn buồn ngủ lại ập tới, Nam Cường Thịnh vội quay lưng ra khỏi phòng.
Sua khi Nam Cường Thịnh rời khỏi, Đường Tinh Khanh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà Nam Cường Thịnh không phát hiện ra, để giấu diếm Tịch Song khỏi Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh, cô cũng đã cố gắng hết sức mình rồi.
Nhìn bộ quần áo lấm lem trên người và mái tóc rối tung, sau trận ầm ĩ với Doãn Thu Ngọc vừa rồi, khỏi nghĩ cũng biết cô bây giờ thảm hại như thế nào, lại thêm combo khóc bù lu bù loa lúc nãy, Đường Tinh Khanh cũng không biết Nam Cường Thịnh ban nãy nhìn cô với ánh mắt gì.
Đường Tinh Khanh cảm thấy vô cùng mất mặt, cô đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại, sau đó mới tới bên cạnh giường bệnh nhìn Đông Phùng Lưu đang nằm im lìm trên giường.