Nói xong, anh ta lại quay về xe, nổ máy rời đi. Đường Tinh Khanh cũng nhanh chóng lên xe cấp cứu.
Đêm càng lúc càng tối, khi đi vào bệnh viện, bên trong cũng chẳng có mấy người, chỉ có nhân viên trực đang làm việc mà thôi, khi thấy có người bệnh được chuyển đến, mọi người đều ra phụ giúp đẩy xe.
Bác sĩ và y tá cũng hành động rất nhanh, đưa Đông Phùng Lưu tới phòng phẫu thuật. Đường Tinh Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đợi ở ngoài phòng phẫu thuật. Cô ở đó không bao lâu thì Nam Cường Thịnh cũng đến, hai người lo lắng ngồi đợi thông báo của bác sĩ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Bởi vì tình huống đặc biệt, nên Nam Cường Thịnh cũng không hỏi Đường Tinh Khanh vì sao bệnh của Đông Phùng Lưu đột nhiên tái phát, tuy anh ta đã sớm nói với Đường Tinh Khanh chuyện này, nhưng anh ta cũng có chuẩn bị tâm lý rằng Đông Phùng Lưu sẽ có tình huống như hôm nay.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng dựa vào hiểu biết của anh đối với Đông Phùng Lưu thì người đàn ông này có tính cách vô cùng đa nghi, khẳng định sẽ không nhịn được mà hoài nghi thân phận của Đường Tinh Khanh, sau đó cưỡng ép bản thân nhớ ra chuyện sáu năm trước.
Kể từ khi biết Đường Tinh Khanh khôi phục dung mạo cũ xuất hiện trước mặt Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh đã có chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng chuẩn bị vẫn chỉ là chuẩn bị mà thôi, khi chuyện xảy ra anh ta cũng rất lo lắng cho bạn mình, lời dặn dò của bác sĩ năm đó vẫn còn bên tai, anh ta không cách nào quên được.
Nhất thời, bầu không khí có chút nghiêm trọng, không ai nói với ai câu nào, ai cũng hồi hộp chờ cửa phòng phẫu thuật tắt đèn.
Chờ mất một tiếng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng tắt đèn, nhưng tâm trạng hai người đều không thả lỏng chút nào, bình thường phẫu thuật không phải đều mất mấy tiếng hay sao? Sao hiện giờ lại ra nhanh như thế chứ?
Có phải Đông Phùng Lưu đã...
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ vừa tháo khẩu trang và bao tay, vừa đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh: “Vấn đề của bạn hai người hẳn là đã tồn tại từ nhiều năm trước, anh ta mất đi trí nhớ, cơ thể cũng vì bị tai nạn mà lưu lại một cục máu đông, tuy bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhưng chỉ cần tiểu não vận động mạnh vì vấn đề tình cảm thì...”
“Dựa theo lẽ bình thường thì đó giống như cưỡng ép nhớ lại một ít trí nhớ, sẽ xuất hiện triệu chứng đau nửa đầu, đó là do cục máu đông chèn lên não nên mới dẫn đến tình huống như hiện tại...”
“Bác sĩ, những gì bác sĩ nói chúng tôi đều biết, mời bác sĩ nói điểm chính đi, hiện giờ bạn tôi sao rồi?” Nam Cường Thịnh mất kiên nhẫn cắt ngang lời bác sĩ.
“Được rồi...” Bác sĩ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Phẫu thuật này chúng tôi không làm được, phần não vốn là phần quan trọng nhất trên cơ thể con người, mỗi sợi dây thần kinh bên trong đều rất quan trọng, bình thường chúng tôi không dám tùy tiện phẫu thuật não, bởi vì độ mạo hiểm quá cao... Nói một cách đơn giản thì chúng tôi cũng đành lực bất tòng tâm trước bệnh của bạn hai người, độ mạo hiểm của việc này quá lớn, nếu như không làm phẫu thuật thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, hơn nữa, vị trí cục máu đông kia lại rất khó lấy ra...”
Nói xong lời cuối cùng, bác sĩ cũng không đành lòng nói tiếp, chỉ tóm gọn lại một câu: “Bệnh của bạn hai người đã được chúng tôi sơ cứu, tạm thời đã ổn định, nhưng hai người phải nhớ kĩ, tuyệt đối không thể để cho anh ta chịu kích động như hôm nay nữa, nếu không thì không biết lần sau có thể giữ lại tính mạng hay không...”
Bác sĩ nói rất nhiều, Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh nghe bác sĩ căn dặn một lúc lâu mới được buông tha, trước khi đi bác sĩ còn dặn dò: “Anh ta đã được chuyển qua phòng bệnh VIP theo yêu cầu của hai người rồi, hai người qua thăm anh ta đi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Nam Cường Thịnh nghiêm túc gật đầu, sau đó kéo Đường Tinh Khanh đến phòng bệnh của Đông Phùng Lưu.
Lời vừa rồi của bác sĩ đã in sâu trong đầu Đường Tinh Khanh, khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cũng may lần này Đông Phùng Lưu không xảy ra chuyện gì, nếu không người gây họa chính là cô rồi.
Thứ Đông Phùng Lưu mất đi chính là trí nhớ về cô, vì sao mất đi trí nhớ, vì sao lại cưỡng ép bản thân nhớ lại chuyện sáu năm trước, cũng đều là vì cô, Đường Tinh Khanh biết rất rõ chuyện này.
Vì vậy khi thấy Đông Phùng Lưu nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, lông màu nhíu chặt lại, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà đau xót trong lòng.
Thời khắc này, cô đã sớm quên đi lời thề do chính mình tuyên bố. Cô chậm rãi đi đến bên giường bệnh, đưa tay vuốt lông mày đang nhăn lại của Đông Phùng Lưu, chờ đến khi anh không nhíu mày nữa, cô mới lặng lẽ nhìn kĩ dáng vẻ bệnh tật của anh.
Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh thấy Đông Phùng Lưu yên tĩnh như vậy, bình thường nếu anh không kiêu ngạo ngang ngược thì cũng mang dáng vẻ gian trá tà ác, trong mắt Đường Tinh Khanh, sự tồn tại của anh giống như ma quỷ vậy. Bây giờ nhìn anh yên tĩnh ngủ như một đứa bé, Đường Tinh Khanh bỗng thấy không quen.
Nam Cường Thịnh bình tĩnh đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, dường như anh ta đang suy nghĩ gì đó, anh ta nhìn động tác của Đường Tinh Khanh một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tinh Khanh, em có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không? Hiện giờ đã muộn rồi, em lại là phụ nữ, thức đêm không tốt lắm...”
“Không sao đâu.” Đường Tinh Khanh lắc đầu, cô nhìn Đông Phùng Lưu, sau đó nói: “Đêm nay tôi ở đây cùng anh ấy, chờ anh ấy tỉnh lại thì tôi sẽ về. Anh về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi lo liệu là được rồi.”
“Được! Em ở một mình phải cẩn thận đó, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh.” Nam Cường Thịnh gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, vỗ vỗ vai cô.
Khó thấy được cảnh Đường Tinh Khanh chủ động đối xử tốt với Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh đương nhiên rất hài lòng, thậm chí trong lòng anh ta còn có chút vui mừng, lần bọn họ đến thành phố B công tác, có phải là quan hệ đã có tiến triển rồi không?
Nếu đã như vậy, Nam Cường Thịnh cũng không ở đây làm kì đà cản mũi nữa, anh ta ở đó thêm một lát, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
Đường Tinh Khanh không để ý đến những chuyện khác, cô chỉ ngơ ngác nhìn Đông Phùng Lưu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Chính cô cũng không phát hiện ra, không biết từ lúc nào, trong lòng cô đã có một vị trí dành cho Đông Phùng Lưu, ánh mắt của cô cũng vô thức dõi theo anh, có đôi khi anh chỉ thoáng cười một tiếng cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đường Tinh Khanh chưa từng yêu đương, cho nên cũng không biết tâm trạng này của mình nên gọi là gì, nên xử lý như thế nào?
Đường Tinh Khanh im lặng nhìn Đông Phùng Lưu, cô đưa tay nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của anh, cầu nguyện anh mau tỉnh lại.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh bị thứ đặt trên đỉnh đầu làm tỉnh, cô định ngẩng đầu lên nhưng thứ đó dường như cũng chuyển động theo cô, chờ đến khi cô thấy rõ tình huống trước mặt thì cô mới phát hiện ra Đông Phùng Lưu đã tỉnh lại, giờ phút này anh còn đang duỗi tay ra xoa đầu cô.
Thấy cô tỉnh, khóe môi Đông Phùng Lưu nhếch lên một nụ cười, giọng nói trầm xuống: “Em tỉnh rồi...”
“Anh... anh...” Đường Tinh Khanh kinh ngạc không nói lên lời, cô phát hiện ra bàn tay của cô còn đang nắm tay Đông Phùng Lưu, cô hoảng hốt thu tay về, vẻ mặt mất tự nhiên: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Cảm giác thế nào? Đầu còn đau không?”