Bình thường lúc gặp mặt đều là ở trong video, hai mẹ con xa cách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có thể gặp mặt trực tiếp.
Đường Tinh Khanh ôm thật chặt con trai cưng của mình, trong miệng vui vẻ bảo: “Ngũ Tuấn... Ngũ Tuấn... rốt cuộc mẹ đã được gặp con rồi...”
Ôm Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh còn nói thêm: “Ngũ Tuấn, có phải con gầy đi không? Mẹ ôm con cảm giác con nhỏ đi...”
“Mẹ ngốc, đó là vì con vốn nhỏ mà.” Đã lâu chưa gặp mẹ, Đường Ngũ Tuấn cũng vô cùng nhớ cô, cái miệng vẫn như bình thường hay nói mấy lời châm chọc, bàn tay nhỏ bé vẫn vươn ra ôm lại Đường Tinh Khanh.
“Ừ, sau khi về ăn nhiều thịt vào, mẹ tẩm bổ cho con.” Đường Tinh Khanh kích động đến mức không biết nên nói sao, cô ôm Đường Ngũ Tuấn, khóe mắt ướt át.
Đường Ngũ Tuấn cười hì hì, cũng không vạch trần lời Đường Tinh Khanh nói, trở lại bên cạnh mẹ, cũng chẳng phải là để mẹ làm cơm cho thằng bé, muốn tẩm bổ cũng là tự thằng bé tẩm bổ cho mình.
...
Ầm ĩ một hồi, cuối cùng vì Đường Ngũ Tuấn đến nên đã ngừng, trước mặt trẻ con, Phương Minh và Nam Cường Thịnh cũng không tiện tiếp tục đấu khẩu chủ đề vừa rồi, hai người họ nhìn hai mẹ con gắt gao ôm nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Nam Cường Thịnh đứng ra hòa hoãn cục diện.
“Chúng ta đi ra ngoài ăn sáng đi, ầm ĩ lâu như vậy, mọi người cũng đói bụng rồi.”
“Được ạ!” Đường Ngũ Tuấn phấn chấn nói.
Nghe thấy lời nói của con trai mình, Đường Tinh Khanh mới phản ứng được, sáng sớm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm người ta thật sự không thể phản ứng kịp.
Đường Tinh Khanh vui vẻ ôm Đường Ngũ Tuấn, dưới sự hướng dẫn của Nam Cường Thịnh, ba người lớn một đứa bé cứ như vậy xuất phát đi ăn.
Ăn sáng xong, Đường Tinh Khanh kêu Đường Ngũ Tuấn cùng về nhà mình, lát nữa lại đến nhà Nam Cường Thịnh lấy hành lý sau, Nam Cường Thịnh tỏ vẻ lát nữa mình còn có việc, đưa họ về nhà xong, sẽ không ở lại thêm. Mà Phương Minh đã muốn đi từ sớm rồi, trải qua sự việc sáng nay, cô ấy nhìn Nam Cường Thịnh cũng không vừa mắt nữa rồi.
Nam Cường Thịnh và Phương Minh tan rã trong không vui, Nam Cường Thịnh đưa Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đến chung cư rồi mới đi.
Đường Tinh Khanh nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn, đợi mọi người đi rồi, cô mới tức giận nói với Đường Ngũ Tuấn: “Thằng nhóc này, xem ra con đã sớm biết mẹ ở đây đúng không? Nếu không sao con có thể có chìa khoá chung cư của mẹ.”
Mẹ hiểu con nhất, Đường Ngũ Tuấn cười hì hì, lè lưỡi cười nói: “Bị mẹ phát hiện rồi... Ha ha, con không phải cố ý đâu, đó chẳng phải là để giúp mẹ và bố tạo ra càng nhiều cơ hội ở chung sao, nếu như con xuất hiện thì khác gì làm bóng đèn giữa bố và mẹ chứ, con không thèm đâu!”
“Lẽ nào con không nhớ mẹ sao?” Đường Tinh Khanh cắn răng nghiến lợi nói.
“Nhớ chứ, con còn nhớ bố nữa, nhưng hết cách rồi, mẹ và bố đều rất quật cường, nếu con không tạo cơ hội cho hai người ở chung với nhau, sao hai người có thể sinh ra một em gái vui vẻ cho con chứ?” Đường Ngũ Tuấn cười xấu xa.
“Nhóc hư này học người lớn nói chuyện cái gì chứ! Không biết lớn bé gì cả!” Đường Tinh Khanh tức giận gõ lên đầu Đường Ngũ Tuấn, nhưng cũng không dùng sức mấy.
Đường Ngũ Tuấn biết mẹ không nỡ đánh mình thật, cười càng nghịch ngợm.
Hai mẹ con vừa nói vừa cười đi ra thang máy, Đường Tinh Khanh giơ tay muốn rút túi tiền ra lấy chìa khoá, lại nghe thấy Đường Ngũ Tuấn hét lên: “Mẹ mau nhìn kìa! Là bố!”
Đường Tinh Khanh mới vừa lấy chìa khóa ra, nghe thấy câu Đường Ngũ Tuấn nói, suýt nữa run tay đánh rơi chìa khóa xuống đất, mắy theo bản năng nhìn ra cửa nhà mình, quả nhiên, Đường Tinh Khanh thấy Đông Phùng Lưu đang tựa ở cửa.
Đông Phùng Lưu cũng nhìn thấy bọn họ, thoạt nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm, dường như đã ở đây chờ rất lâu rồi.
Lập tức, ánh mắt Đông Phùng Lưu đột nhiên quét về phía Đường Ngũ Tuấn đang nắm tay Đường Tinh Khanh, chân mày lập tức nhíu lại, như nhớ ra điều gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cả kinh, bất chấp phản ứng của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh ngồi xổm người xuống ghé vào tai Đường Ngũ Tuấn nói: “Con trai, con nghe rõ cho mẹ, đợi lát nữa không cho phép nói gì trước mặt bố con, nếu không... mẹ sẽ không để ý đến con nữa.”
“Vì sao ạ?” Đường Ngũ Tuấn không hiểu hỏi.
Bây giờ là thời khắc để cả nhà ba người bọn họ nhận nhau, tin rằng bố và mẹ ở chung lâu như vậy, cũng sẽ tin thằng bé chính là con trai của bố, mà mẹ chính là vợ của bố mà.
Đường Ngũ Tuấn không hề muốn nghe lời Đường Tinh Khanh nói, bởi vì thằng bé muốn nhận lại bố đẻ của mình, thằng bé muốn bố và mẹ ở bên nhau.
Nhưng Đường Tinh Khanh mặc kệ suy tính trong lòng Đường Ngũ Tuấn, giọng nói của cô chứa vẻ uy hiếp: “Không tại sao cả! Mẹ mặc kệ con nghĩ như thế nào, nhưng lát nếu con dám nói linh tinh, mẹ sẽ tự mình về Mỹ, mặc kệ con, xem con làm sao về với bố con!”
Câu nói sau cùng của Đường Tinh Khanh rất có hiệu quả, mặc dù trong lòng không phục lắm, Đường Ngũ Tuấn vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ ấm ức nói rằng: “Dạ.”
Lúc này, Đông Phùng Lưu đã không nhịn được đi tới, anh nhìn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, nghi ngờ hỏi: “Đường Tinh Khanh?”
“À, ôi, tổng giám đốc anh tới nhà tôi xin hỏi có chuyện gì không?” Đường Tinh Khanh phản ứng nhanh chóng bật dậy, cô cố gắng cười một cái với Đông Phùng Lưu rồi nói.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh, lại nhìn qua Đường Ngũ Tuấn, cảm thấy hai người cực kỳ giống nhau, không khỏi hỏi: “Đây là con trai em?”
“Đúng vậy!” Đường Tinh Khanh cười nói cứng ngắc, đồng thời trong lòng không ngừng cầu khẩn Đông Phùng Lưu đừng nhìn ra đây là con của anh là được!
Nhưng Đông Phùng Lưu nhìn đôi mắt giống mình kia, trong đầu chợt nhớ tới đứa bé này đã đến công ty tìm anh, còn nói thằng bé chính là con trai của mình...
Nhất thời, toàn bộ ký ức ngày đó xông lên não Đông Phùng Lưu, anh còn nhớ hết sức rõ ràng, hôm đó thằng bé tinh nghịch này biểu hiện rất lạ, còn cả mỗi một câu nói của thằng bé nữa.
Bao gồm cả việc thằng bé lúc nào cũng gọi anh là bố, nói nó chính là con trai của mình, sau đó Đông Phùng Lưu tỏ vẻ không biết, thằng bé này còn phản ứng dữ dội nói bố nó chính là anh, vợ anh chính là mẹ nó, mẹ nó tên là Đường Tinh Khanh...
Nhớ lại rồi, cái gì anh cũng nhớ lại rồi, lẽ nào cảm giác quen thuộc lần đầu tiên khi anh nghe thấy cái tên Đường Tinh Khanh này, lẽ nào cảm giác quen thuộc mỗi lần thấy Đường Tinh Khanh, thì ra là khuôn mặt hôm đó khi anh nhìn thằng bé này!
Thì ra là thế... Nhất thời, bí ẩn như đều được hé lộ, Đông Phùng Lưu còn chưa kịp thả lỏng, bí ẩn mới lại đến tiếp. Thằng bé này sao lại nói mình chính là bố nó, còn nói thẳng ra tên mẹ nó chứ?