• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ấy khi ông Tứ mất, Khang chỉ biết là cha nó bị con quỷ trong rừng giết chết. Suốt 15 năm trời nó vẫn luôn ám ảnh một điều: chính con quỷ đó đã cướp đi mất người cha mà nó rất kính yêu. Chính vì vậy nên cách đây 5 năm, nó đã lén dấu mẹ đi vào rừng tìm con quỷ, với một suy nghĩ rất ngây thơ là chỉ cần ném được máu chó mực lên người con quỷ là con quỷ kia sẽ bị giết. Khang quyết tâm đi giết con quỷ kia để trả thù cho cha mình.

Nó chuẩn bị sẵn con dao quăng, một cái bình đựng máu chó mực, đậy nút kín lại rồi giắt cả 2 vào bên người và hùng hổ lao vào rừng. Nó theo con đường nhỏ trong rừng và cứ thế mải miết đi. Bỗng nhiên nó nghe tiếng hát ru con vọng từ phía xa lại. Nó đoán, chắc là người của làng Hạ đi vào rừng kiếm củi, chứ làng Thượng nhà nó trước giờ không thấy có ai dám vào rừng. Nó bèn lần theo tiếng hát để đi ngày càng sâu vào bên trong.

Thực ra, nó muốn tìm thấy người đó để cảnh báo là trong rừng này có quỷ đấy, không nên ở lại lâu sẽ nguy hiểm. Và nó cũng cần tranh thủ thời gian tìm kiếm con quỷ đó để trở về trước khi trời tối nữa.

Đi thêm một đoạn, nó gặp một cô gái mặc chiếc áo dài trắng, đang chải tóc bên bờ suối. Tiếng hát vang như chuông khánh, khiến càng nghe càng cảm thấy ngơ ngẩn. Nó tiến dần đên bên cô gái, đứng im nghe một lúc rồi mới hắng giọng:

- Này cô…

Cô gái từ từ quay lại phía thằng Khang, đó chính là vong hồn của Thao. Cả 2 đều có chút ngạc nhiên, Khang ngạc nhiên vì sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy ngồi hát một mình trong rừng không chút sợ sệt. Còn Thao thì ngạc nhiên khi thấy dường như ông Tứ đang đứng trước mặt mình. Khang sau giây phút sững người vì ngạc nhiên thì cất tiếng ôn tồn nói:

- Này cô, cô là người làng Hạ phải không? Trong khu rừng này nguy hiểm lắm. Cô nên về nhà đi!

Thao bất chợt có hứng thú trêu gẹo cậu trai này, vì cô thừa biết, Tứ đã chết vì hồn ma của anh ta vẫn ngày ngày quanh quẩn chỗ này không chịu đi, còn chàng trai trẻ này, chắc hẳn là người thân của Tứ. Thao khẽ mỉm cười trả lời:

- Ở đây có mỗi mình tôi, có gì mà nguy hiểm?

- Cô không nghe người ta vẫn đồn là ở đây có quỷ sao? Cô mau đi về đi! – Khang vẫn điềm tĩnh, giữ khoảng cách, nói chuyện với Thao một cách thận trọng và kiên quyết.

- Hi hi… - Thao che miệng cười khúc khích – nếu có quỷ sao anh còn vào đây? Anh không sợ quỷ sao?

Khang chợt khựng lại, cô gái này mới chỉ gặp lần đầu tiên, cũng cần thận trọng một chút. Vì vậy nên cậu chỉ đành nói lấp cho qua:



- Tôi cũng đang chuẩn bị về nhà rồi, cô nên về luôn cho kịp trước khi trời tối kẻo nguy hiểm đấy.

Thao nghe thấy vậy thì lại bật cười khúc khích. Cô từ từ đứng lên, hướng về phía Khang bước tới. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ trong tà áo dài trắng tinh khiết, nhưng lúc này ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô bước từng bước thật chậm rãi, ánh mắt nhìn như hút chặt vào mắt Khang. Ánh mắt của cô vừa như thôi miên lại vừa như đe doạ, áp đảo. Khang cảm thấy một luồng khí tức ngột ngạt, bức bối toả ra từ người cô gái kia đang dần trùm lên thân thể anh, vây chặt lấy khiến cho Khang đột nhiên không thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ lại như hoá đá. Đôi mắt Khang mở to ngỡ ngàng rồi dần dần trở nên ngây dại. Khang đứng chết trân tại chỗ, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thao.

Bỗng nhiên vong hồn của ông Tứ hiện lên, ông hét vào tai Khang:

- Khang… Tỉnh lại con ơi…

Thao chỉ nhêch miệng cười nhạt:

- Thì ra là con của ông..

Khang dường như vẫn không hề ảnh hưởng, vẫn đứng đờ đẫn nhìn Thao ngây dại. Ông Tứ thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống trước mặt Thao, dập đầu cầu xin:

- Tôi xin cô, cầu xin cô hãy tha cho nó! Nó không có tội gì hết. Tôi cầu xin cô..

- Tha?! Cũng được thôi, tôi có lý do gì để tha cho nó?! – Thao lạnh lùng hỏi.

- Tôi cầu xin cô! Tội nghiệt tôi gây ra, tôi cũng đã trả bằng mạng của tôi rồi. Xin hãy tha cho nó. Nó không biết, cũng không liên quan đến chuyện này, cầu xin cô… Hãy tha cho nó! Nó là đứa con trai duy nhất của họ Đinh. Tôi xin cô, tôi cầu xin cô…

Ông Tứ vừa nói vừa nước mắt dàn dụa cầu xin Thao. Hai linh hồn, họ đều là những con người hiền lành và đáng thương khi còn sống. Vậy mà…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK