Trên không trung bỗng nổ ra một tiếng vang, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người. Đến khi hai người thấy rõ người tới là ai thì lại đúng là Long Cửu. Giờ này phút này, một con mắt của lão ta đang tràn ngập kích động.
“Vừa mới là ai bố trận?”
“A, là…”
Hai người liếc lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Long Kiệt bẩm báo: “Là quản gia Trác Uyên của Lạc gia!”
“Cái gì, là hắn sao?”
Long Cửu không khỏi kinh sợ, lúc xoay người lại xem trận pháp xung quanh, mà càng xem thì càng khiếp sợ: “Phàm là người bày trận, không chỉ có sự hiểu biết về trận thức này, mà còn phải thông qua nhiều năm tu luyện, hiểu được Thiên Địa mới có thể biết được bí quyết trong trận. Đến tuổi của lão phu cũng chỉ có thể bày được trận thức tam cấp, sao người còn nhỏ tuổi như hắn lại có thể bày được trận thức ngũ cấp chứ?”
Dường như Long Cửu đang hỏi hai người Long Quỳ và Long Kiệt, lại dường như là tự hỏi. Hai người thấy vậy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rôi lắc đầu.
Không biết tên Trác Uyên này là người nào, thỉnh thoảng sẽ làm ra vài chuyện kinh thiên động địa, làm ngươi không thể không tin phục. Mặc dù bọn họ la con cháu của thế gia, hôm nay sau khi nhìn thấy mặt này của Trác Uyên thì không dám xem thường hắn nữa, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy hổ thẹn không bằng.
“Các ngươi đi gọi tiểu tử kia tới, a không, là mời đến, lão phu muốn nói chuyện với hắn.” Long Cửu nhìn chung quanh trong chốc lát rồi đột nhiên toét miệng nói.
Sau khi hai người nghe thấy thì ôm quyền, lĩnh mệnh đi xuống. Một lát sau, trong một đình hóng gió ở hậu hoa viên, Long Cửu đang pha một ấm trà rồi đặt ở trên bàn đá. Có điều chỉ một lát sau đã thấy Trác Uyên và hai người Long Quỳ, Long Kiệt đi tới nơi này.
“Ha ha ha… Trác Uyên lão đệ, mời ngồi.” Vừa thấy mặt, Long Cửu đã cười lớn một tiếng, làm một tư thế mời.
Sau khi Long Quỳ và Long Kiệt nghe thấy thì không khỏi ngạc nhiên.
Trác Uyên lão đệ hả?
Long Cửu có bối phận cực cao ở trong gia tộc, bọn họ nhìn thấy cũng phải tôn trọng gọi một tiếng “Cửu thúc”, hơn nữa Long Cửu làm người cực kỳ cao ngạo, người có thể được lão ta để ở trong mắt cũng chả có mấy ai ở Thiên Vũ đế quốc này.
Vậy mà hiện tại lại xưng hô với tên tiểu tử Trác Uyên này là lão đệ, đây không khỏi làm cho hai người cảm thấy ngạc nhiên.
Có điều Trác Uyên lại chẳng hề để ý, mà cũng vui vẻ đáp ứng, ung dung mà ngồi xuống. Ở trong mắt hắn, đây là một thế giới lấy sức mạnh làm chủ. Chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh, đừng nói là làm lão đệ của một lão nhân, dù làm cả gia gia lão ta cũng được.
“Không biết Cửu ca tìm ta tới là có chuyện gì?” Trác Uyên cũng không câu nệ, lập tức cầm lấy ấm trà đổ một ly cho mình, hơn nữa cực kỳ vô sỉ mà đồng ý việc xung hô mà Long Cửu vừa mới với gọi.
Long Kiệt ngẩn ra, dường như còn chưa tỉnh táo lại. Long Quỳ lại trợn trắng mắt, thầm mắng một tiếng vô sỉ, tiểu tử này thật đúng là thuận cán bò lên trên.
Có điều khi Long Cửu nghe xong, lại quá đỗi vui mừng. Bởi vì cứ như vậy thì quan hệ giữa hai người sẽ càng thân cận, cũng càng dễ nói chuyện.
“Trác Uyên lão đệ à, nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng Cửu ca, vậy lão ca sẽ không quanh co lòng vòng. Nói thật với ngươi vậy, lão đệ ngươi có thể bày ra trận thức ngũ cấp, có năng lực như vậy thì hà tất ở lại gia tộc nhỏ như Lạc gia chứ. Không bằng đến Tiềm Long Các chúng ta đi, lão ca bảo đảm ngươi được cung phụng. Dù cho gia chủ nhìn thấy, cũng sẽ vô cùng khách khí với ngươi.”
Trong lòng kinh sợ, Long Quỳ và Long Kiệt liếc thoáng qua nhau, bọn họ không nghĩ tới Long Cửu vội vã tìm Trác Uyên tới như vậy là muốn mời hắn đến Tiềm Long Các để cung phụng?
Đó chính là đãi ngộ tối cao của Tiềm Long Các, địa vị ở phía trên trưởng lão, là thực lực mạnh mẽ nhất bảo vệ Tiềm Long Các. Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn, dựa vào cái gì có thể đảm nhận được trọng trách đó chứ?
Nhưng lại nghĩ đến, tuy rằng thực lực của Trác Uyên chỉ có Tụ Khí Cảnh, nhưng lại là trận sư ngũ cấp. Trong bất kỳ gia tộc nào của bảy thế gia cũng sẽ lấy đãi ngộ cung phụng để mời người đó về.
Long Cửu mời hắn về, đúng là điều có lợi nhất với Tiềm Long Các.
Hơi hơi mỉm cười, Trác Uyên không nói gì, nhẹ nhấp một ngụm trà.
Thật ra trước kia hắn tới đã là hiểu ý đồ của Long Cửu. Một nhân tài có thể bày ra trận thức ngũ cấp, ở đế quốc này ai mà không đoạt, ai không đoạt chứ? Dù cho dù hoàng đế nhìn thấy, thì hoàng đế cũng sẽ chiêu hiền đãi sĩ với hắn.
Cho nên vào lúc hắn ra tay bày trận, cũng đã liệu đến kết quả này.
“Trác Uyên lão đệ, ngươi cảm thấy thế nào?” Thấy Trác Uyên vẫn luôn không đáp lời, Long Cửu lại hỏi lần nữa.
Trác Uyên nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: “Ta có một ít điều kiện, không thành vấn đề chứ.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần Tiềm Long Các có thể làm được thì ngươi nói cái gì cũng có thể.” Bàn tay Long Cửu vung lên, phí phái vượt mây.
“Ta bảo nàng ta bưng trà đưa nước, rửa chân giặt chăn cũng không thành vấn đề chứ?” Trác Uyên chỉ chỉ Long Quỳ rồi vui cười nói.
Nghe thấy lời này, gương mặt Long Quỳ thoáng chốc đỏ bừng, trừng hai mắt, cả giận nói: “Nằm mơ.” Long Cửu cũng xấu hổ mà lắc đầu: “Tiểu Quỳ… Không thể…”
“Ha hả… Ta chỉ đùa một chút thôi. Trong nhà đã có đại tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn thêm một người nữa sao?” Cười nhạo một tiếng,ánh ánh trong mắt Trác Uyên chợt lóe, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta muốn hai tỷ đệ Lạc gia… Một đời bình an.”
Khi Trác Uyên nói những lời này, gằn từng chữ một, ngữ khí cực kỳ thành khẩn. . Đọc truyện hay tại { ТгumTruуen .OR G }
Long Cửu không khỏi ngẩn ra, tiếp theo trên mặt hiện ra vẻ khâm phục. Lão ta trăm triệu không nghĩ tới, điều kiện của Trác Uyên không phải vì chính mình, mà là vì Lạc gia. Trung thành như thế, làm ba người ở đây đều không khỏi dâng lên sự kính trọng.
Mặc dù Long Quỳ vẫn luôn tức giận hắn, nhưng sua khi nghe được lời này cũng nhìn hắn một cái thật sâu.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Long Cửu trịnh trọng gật đầu: “Chỉ cần có Tiềm Long Các ở đây, chẳng những Lạc gia một đời bình an, con cháu đời đời kiếp kiếp cũng sẽ bình an, ngươi yên tâm đi.”
Trác Uyên cười nhẹ rồi gật đầu, cầm lấy chén trà, lại nhấp một ngụm trà thơm.
“Như vậy từ giờ trở đi, ngươi chính là người mà Tiềm Long Các chúng ta cung phụng. Ta bẩm lên gia tộc, ba ngày sau ta bảo A Kiệt đưa ngươi đi tổng bộ của gia tộc.”
“Từ từ!”
Đột nhiên, Trác Uyên vẫy tay nói: “Ta không đáp ứng cung phụng cái gì đâu.”
“Cái gì, không phải vừa rồi…” Trong lòng kinh sợ, Long Cửu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đầy phẫn nộ mà nhìn về phía Trác Uyên: “Trác lão đệ, vừa rồi là ngươi trêu chọc lão phu sao?”
Khẽ cười một tiếng, đột nhiên Trác Uyên nghiêm túc nhìn về phía lão ta: “Nếu như mười lăm phút trước, ngươi mời ta thì ta sẽ không chút do dự đồng ý. Hơn nữa điều kiện, chính là điều ta vừa nói, nhưng mà hiện tại…”