Lão giả có đôi mắt vẩn đục nhẹ nhàng liếc Thái Khung một cái, thẳng đến khi nhìn hắn ta đến run người thì Giản trưởng lão kia mới cười một tiếng nói: “Nói vậy Thái gia chủ đã biết chuyện hôm nay đệ tử U Huyền của U Minh Cốc ta bị Tiềm Long Các giết chết.”
“Ách, đó không phải Lạc gia làm sao.” Thái Khung toét miệng, cười gượng nói.
“Ngươi cho rằng Lạc gia có cái lá gan kia sao?” Giản trưởng lão không nhịn được mà bật cười, trong ánh mắt vẩn đục đột nhiên lóe qua ánh sáng: “U Minh Cốc ta và Tiềm Long Các sớm đã kết thù, chỉ là hai bên cũng không dám động thủ trước, đánh vỡ cân bằng của bảy thế gia. Lần này Tiềm Long Các giúp Lạc gia giết chết đệ tử của ta, không biết ý muốn như thế nào?”
Nghe thấy lời này, Trác Uyên không khỏi âm thầm cười trộm.
Quả nhiên giống với tưởng tượng của hắn, bảy thế gia này xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt sẽ không nghĩ đến có người dám khiêu chiến uy nghiêm bọn họ. Bởi vì phần tự đại này, cũng đủ làm cho bọn họ tình nguyện tin tưởng sau lưng chuyện này có âm mưu, cũng không muốn tin tưởng sự thật nhìn thấy tận mắt.
Mà Tiềm Long Các cũng giống vậy, tình nguyện bị bôi đen, cũng tuyệt sẽ không mềm.
“Vâng, vậy hôm nay ngài tới tìm ta là…” Thái Khung do dự một chút, thấp thỏm nói.
“Ha hả … Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi thử Tiềm Long Các kia, xem rốt cuộc bọn họ có ý tứ gì. Nếu chúng ta ra mặt nói chuyện này thì hai nhà nhất định phải chiến một trận.”
“Ách… Giản trưởng lão, đó chính là Tiềm Long Các, Thái gia ta sao có thể đắc tội được?” Thái Khung nghe được lời của lão ta thì lập tức hoảng sợ.
Chuyện của Ngự Hạ Thất Thế Gia các người, sao lại lôi cả gia tộc chúng ta vào chứ?
Chậm rãi lắc đầu, Giản trưởng lão nhẹ nhàng nói: “Thái gia chủ đừng hiểu lầm, chỉ với Thái gia còn không xứng đối mặt với Tiềm Long Các. Ta nói thử, là bảo ngươi đi đối phó Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long Các.”
“Cái gì, Lạc gia sao?”
Thái Khung kinh sợ, âm thầm do dự.
Sao chuyện Trác Uyên và U Huyền chiến một trận hôm nay, trong Thành Phong Lâm ai không biết, ai không hiểu, chỗ dựa sau lưng Lạc gia chính là Tiềm Long Các. Hiện tại ngươi bảo ta đi gây phiền toái cho Lạc gia, không phải là đắc tội Tiềm Long Các sao.
Như thế nghĩ, Thái Khung quay đầu nhìn Tôn gia chủ một cái, chỉ thấy lão ta đang tươi cười nhìn mình, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Dựa vào cái gì, quan hệ của Tôn gia của ngươi gần với U Minh Cốc như vậy, sao ngươi không đi gây phiền toái cho Lạc gia, hôm nay không phải khuê nữ của ngươi nháo đến rất vui sao. Vừa thấy người ta có quan hệ với Tiềm Long Các đã không dám đi rồi?
Thái Khung hận đến ngứa răng, rồi lại không dám đắc tội U Minh Cốc, đành phải thở dài nói: “Ai, nói tên Trác Uyên kia, là người lão phu hận nhất. Đoạn thời gian trước hắn tới Thái phủ của ta quấy rối, không biết dùng tà thuật gì mà làm con ta nôn ra máu mấy ngày không ngừng, hiện tại khuyển tử còn bệnh nguy kịch. Nếu như ta còn đi học hắn, sợ hắn sẽ lại dùng tà pháp, giết con ta mất…”
Phụt…
Thái Khung nói còn chưa dứt lời, Trác Uyên đã nhịn không được cười lên tiếng.
Ngày đó hắn đưa Huyết Anh vào trong cơ thể Thái Mạnh Phi, cũng chỉ là cho Thái gia hắn ta một cái giáo huấn thôi, nhưng nhiều ngày nay cũng chưa lợi dụng Huyết Anh tra tấn con trai của hắn ta. Không nghĩ tới hắn ta vì muốn thoát khỏi chuyện khổ sai này, mà sẽ tìm cái lý do sứt sẹo như vậy.
Dường như Giản trưởng lão kia cũng không tin lời ngon tiếng ngọt của lão nhân này, sắc mặt dần dần lạnh đi.
Thấy tình cảnh như vậy, Thái Khung vội vàng gắp lửa bỏ tay người: “Giản trưởng lão, Tôn gia chủ luôn luôn khôn khéo có tài, lại có quan hệ với U Minh Cốc. Cứ giao chuyện này cho hắn ta làm, chắc chắn sẽ không phụ ngài gửi gắm.”
“Ha, Thái Khung, ngươi đây là có ý gì?”
Tôn gia chủ nghe xong không khỏi quýnh lên, đứng bật dậy. Hiện tại Lạc gia chính là củ khoai lang phỏng tay, ai biết quan hệ của nó và Tiềm Long Các thân cận cỡ nào. Nhỡ đối phó Lạc gia, thật sự sẽ bị Tiềm Long Các trả thù, vậy cũng không phải là đùa giỡn.
Tuy rằng Tôn gia bọn họ có quan hệ thân thích vơi U Minh Cốc, nhưng cuối cùng vẫn không phải Ngự Hạ Thất Thế Gia. Đắc tội Tiềm Long Các, bọn họ cũng không chịu nổi. Đến lúc đó U Minh Cốc có ra mặt hay không, còn chưa biết.
Hiện tại chuyện đi đối phó với Lạc gia này, căn bản không khác gì nhiệm vụ thử thách mạo hiểm.
Nhìn xem mấy nhà vẫn luôn hô hào đòi trung thành với U Minh Cốc, giây phút mấu chốt lại chẳng có nhà nào muốn ra mặt, cuối cùng Giản trưởng lão nhịn không nổi nữa, hét lớn: “Được lắm, vô dụng phế vật, lần này không cần các ngươi, lão phu tìm những người khác đi làm.”
“Còn có Thái Khung, bảo ngươi trình võ kỹ linh giai đoạn phong chân lên, chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng vâng, mời Giản trưởng lão xem qua.” Thái Khung vội vàng đưa ra ngọc giản chuẩn bị tốt trước đó, chỉ là trong mắt còn mang theo chút không nỡ: “Giản trưởng lão, đây là võ kỹ linh giai tổ truyền của Thái gia ta.”
“Được, sẽ không lấy không của ngươi đâu.” Hừ lạnh một tiếng, Giản trưởng lão thuận tay ném một khối ngọc giản qua: “Đây là võ kỹ trung cấp linh giai Liệt Diễm Chỉ, còn mạnh hơn ngươi võ kỹ linh giai cấp thấp kia của ngươi nhiều.”
Tiếp nhận ngọc giản, Thái Khung không khỏi quá đỗi vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ. Mà Trác Uyên ngoài cửa lại có vẻ mặt tò mò, dùng trung cấp linh giai đổi cấp thấp, trong hồ lô của U Minh Cốc này muốn làm cái gì đây?
“Giản trưởng lão, không biết chuyện đối phó với Lạc gia, ngài muốn tìm người nào ra tay?”
Không có để ý Thái Khung được U Minh Cốc ban thưởng, Tôn gia chủ cẩn thận dò hỏi, mà lúc này Thái Khung cũng buông ngọc giản trong tay xuống, dựng lỗ tai cẩn thận nghe.
Lạnh lùng cười, trong mắt Giản trưởng lão hiện lên một tia khinh thường, cười khẩy nói: “Hai tên cẩu nô tài, sợ người khác thay thế được các ngươi sao? Hừ, yên tâm, người nọ là người của U Minh Cốc chúng ta.”
“Không phải U Minh Cốc không muốn ra mặt trực tiếp sao, sao lại…” Thái Khung và Tôn gia chủ không có để ý sự khinh thường của Giản trưởng lão, chỉ ngạc nhiên nói.
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Giản trưởng lão nhẹ nhàng nói: “Hắn là một điều bí ẩn mà chúng ta đã sớm bày ra, hắn ta ở núi Hắc Phong ……”
“Núi Hắc Phong!”
Trác Uyên kinh sợ, trong lòng bất giác vừa động, không che giấu được một tia hơi thở.
“Người nào?”
Giản trưởng lão vừa quay đầu, một chưởng đánh ra phía ngoài. Oanh một tiếng, toàn bộ cửa lớn vỡ thành mảnh nhỏ, Trác Uyên chỉ huy Huyết Anh hóa thành một tia hồng quang bay ra bên ngoài.
Mà lúc này, Giản trưởng lão cũng đuổi theo.
“Thật nhanh!”
Trong lòng Trác Uyên kinh hãi, vừa lúc hộ vệ phía trước cũng đều xông tới. Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, dẫn Huyết Anh chui vào trong cơ thể hộ vệ trong nháy mắt.
“Huyết bạo!”
Thấy tình cảnh này, vào lúc tất cả mọi người chấn động, Trác Uyên hét lớn một tiếng, tên hộ vệ kia đã ầm một tiếng nổ mạnh. Hộ vệ xung quanh chưa kịp né tránh, đã bỏ mạng trong âm thanh nổ mạnh đó.
Giản trưởng lão cũng mất dấu vào lúc bất ngờ nổ mạnh đó, Huyết Anh thành công chạy thoát.
Thái Khung và Tôn gia chủ đuổi theo, nhìn thảm cảnh trên mặt đất thì vô cùng kinh sợ: “Vừa mới rồi là thứ gì?”
Giản trưởng lão lắc đầu, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc: “Ta không biết, nhưng khẳng định là đồ của ma đạo…”