Lạc Minh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng. Nhưng vì để trấn hưng lại gia tộc, nàng ta vẫn kiên trì đi đến: “Mạnh Phi ca…”
Vị công tử tuấn tú nghe tiếng gọi thì sắc mặt dần dần u ám lại, hắn ta lạnh lùng lườm Lạc Minh Ngọc một cái rồi nói: “Lạc Minh Ngọc, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi. Từ nay về sau, ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ nào cả, trong lòng ta chỉ có một mình Vân Hoán muội muội mà thôi.”
“Đúng vậy, ngươi hãy thức thời mà cút mau đi, Mạnh Phi ca đã không còn thích ngươi từ lâu rồi.” Nữ tử váy đỏ nâng mí mắt, cười nhạo nhìn về phía nàng ta.
Lạc Minh Ngọc ra sức cắn môi, trong mắt hiện lên tầng sương mù.
Bây giờ nàng ta còn nhớ mang máng, năm đó khi hai nhà Lạc, Thái còn qua lại thân thiết, cha mẹ hai bên đã đính ước từ bé cho hai người. Nàng ta và Thái Mạnh Phi lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, hai người thề non hẹn biển, cả đời không bỏ.
Cho nên, khi Lạc gia gặp nạn, người đầu tiên nàng ta muốn đến nương tựa chính là vị hôn phu này.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng, khi mình dẫn đệ đệ đến Thái gia, lại nhiều lần bị ghét bỏ. Hơn nữa bên người Thái Mạnh Phi lại xuất hiện một vị tiểu thư Tôn gia, Tôn Vân Hoán.
Kể từ khi đó, nàng ta liền hiểu rõ, nàng ta không thể nào gả đến Thái gia được nữa. Nhưng vì muốn chấn hưng lại gia tộc, nàng ta vẫn hy vọng Thái gia có thể nhớ đến tình cảm của hai nhà ngày trước mà ra tay giúp đỡ Lạc gia.
Nhưng không ai ngờ đến, gia chủ Thái gia Thái Khung cũng vô cùng lạnh nhạt dửng dưng với chuyện này, không hề có ý tứ giúp đỡ nào.
Nàng ta và đệ đệ trú ở Thái gia mười ngày chỉ vì có thể xin được sự trợ giúp, khi thấy Thái Khung không để ý đến, nàng ta đành phải đến xin Thái Mạnh Phi giúp.
“Mạnh Phi ca, ta không có yêu cầu xa vời là ngươi có thể thực hiện hôn ước năm đó, ta chỉ hi vọng ngươi có thể khuyên bảo bá phụ, nể tình lúc trước hai nhà qua lại thân thiết, giúp đỡ Lạc gia một tay.”
“Việc này không có liên quan gì đến ta, người đi tìm cha ta mà nói.” Thái Mạnh Phi vung tay áo, lạnh lùng nói.
Phịch!
Lạc Minh Ngọc quỳ xuống, nước mắt chảy xuống không ngừng.
“Mạnh Phi ca, nếu ngươi không đồng ý, hôm nay Minh Ngọc sẽ quỳ đến chết ở đây.”
Thái Mạnh Phi nhìn nàng một cái thật sâu, không khỏi cau mày, vẻ mặt do dự.
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếp bốp vang lên giòn giã, Tôn Vân Hoán đã đứng ở giữa hai người, tát một phát vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Minh Ngọc, lực đánh cực kỳ mạnh khiến cho nàng ta không khỏi nghiêng người về phía sau, miệng chảy ra tia máu.
“Hừ, tiện nhân này, Thái Mạnh Phi là người của ta, sau này người hãy cách xa huynh ấy ra một chút.”
Mắt phượng Tôn Vân Hoán hiện lên tia hung ác, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại xoay người nhìn về Thái Mạnh Phi, quát lên: “Về sau huynh hãy cách nữ nhân ngày xa một chút cho ta, nếu để ta phát hiện ra huynh cùng nàng còn có quan hệ gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho huynh đâu.”
Thái Mạnh Phi rùng mình một cái, liền vội vàng gật đầu, thề nói: “Vân Hoán, muội yên tâm, trong lòng ta chỉ có muội, những nữ nhân khác trong mắt ta đều chỉ là rác rưởi mà thôi.”
Thái Mạnh Phi nhìn về phía Tôn Vân Hoán với ánh mắt chân thành, giống như ánh mắt ngoan ngoãn nghe lời con chó với chủ nhân của mình.
Tôn Vân Hoán vừa lòng gật đầu, thấy cảnh tượng này, trong mắt Lạc Minh Ngọc chỉ còn là tro tàn. Nàng ta đã biết, hy vọng duy nhất trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Chát!
Bỗng nhiên có một bóng đen vụt qua, tiếp theo đó là hai tiếng tát bốp bốp vang lên giòn giã. Hai người Tôn Vân Hoán và Thái Mạnh Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trên mặt bọn họ đã hằn lên hai dấu tay đỏ tươi.
Trác Uyên đúng ở phía trước Lạc Minh Ngọc, vẻ mặt âm u, trừng mắt nhìn hai người: “Một đôi gian phu dâm phụ, dám làm hỏng chuyện của lão tử.”
“Ngươi là ai?”
Tôn Vân Hoán và Thái Mạnh Phi nhìn vào người trước mặt, đều cảm thấy kinh hãi trong lòng. Bọn họ đều là những đệ tử thiên tài trong thành Phong Lâm, là cao thủ trên cả Tụ Khí Cảnh. Trong số bạn bè cùng lứa tuổi, không ai có thể vượt qua bọn họ được.
Nhưng Trác Uyên nhìn qua xấp xỉ tuổi bọn họ, nhưng tốc độ ra tay lại nhanh đến kinh người, bọn họ vậy mà đến thời gian phản ứng cũng không có, liền bị hắn đánh liền hai cái tát.
Ở nơi này, từ khi nào lại có một nhân vật như vậy?
Lúc này, Bàng thống lĩnh và Lạc Minh Viễn cũng chạy đến từ phía sau, nâng Lạc Minh Ngọc từ trên mặt đất dậy.
Bàng thống lĩnh nhìn thấy bóng người gầy gò phía trước, trong lòng còn kinh ngạc hơn so với hai người này.
Tuy rằng hắn ta là cao thủ bốn tầng Tụ Khí Cảnh, mà Thái Mạnh Phi là cao thủ ba tầng Tụ Khí Cảnh, nhưng dù sao hắn ta cũng là tôi tớ, công pháp kỹ thuật luyện võ trong tu luyện làm sao có thể đánh đồng với đệ tử thế gia. Cho nên nếu như thực sự ra tay đọ sức, hắn ta chưa chắc có thể thắng được Thái Mạnh Phi.
Nhưng một đệ tử thế gia như vậy, lại bị Trác Uyên dễ dàng tát một cái, không hề có sức tránh thoát. Lại nghĩ đến thực lực mà Trác Uyên thể hiện trong rừng cây lúc trước, Bàng thống lĩnh quả thực khó có thể tưởng tượng hắn làm thế nào mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể trở nên mạnh mẽ đến vậy.
Trác Uyên không để ý đến lời chất vấn của hai người kia và ánh mắt kinh ngạc của Bàng thống lĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua bộ dạng khóc lóc như mưa, điềm đạm đáng thương của Lạc Minh Ngọc, trong lòng vô cớ cảm thấy đau đớn.
“Tâm ma đáng chết này.” Trác Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng hắn biết rõ, với tâm tính ở cảnh giới Ma Hoàng Cảnh, hắn sớm đã nhìn thấu hết thảy cực khổ trên thế gian, làm sao có thể cảm thấy đau lòng chỉ vì thấy một tiểu nha đầu phải chịu nhục cơ chứ. Vậy thì chỉ có thể do chủ nhân trước đó của cơ thể này, nó đang thương tâm phẫn nộ thay chủ nhân của mình.
“Aizz, xem ra lão tử sẽ phải dây dưa không dứt với Lạc gia này trong một khoảng thời gian rất dài rồi.”
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài trong lòng, rồi vươn tay lau khô nước mắt cho Lạc Minh Ngọc, thản nhiên nói: “Chúng ta đi.”
Lạc Minh Ngọc giương mắt nhìn Trác Uyên, hơi gật đầu, trong tình huống như này, bọn họ ở Thái gia chẳng có ích gì nữa rồi. Thế là nàng ta ôm lấy Lạc Minh Viễn vẻ mặt tràn đầy khổ sở, được Bàng thống lĩnh dìu đi ra ngoài.
“Hừ, đánh người xong liền muốn đi, làm gì có chuyện dễ như vậy.”
Đột nhiên, Tôn Vân Hoán nũng nịu lên tiếng, chặn đường đi của bọn họ, Thái Mạnh Phi thấy vậy cũng vội vàng nói xen vào: “Lạc Minh Ngọc, ngươi coi đây là chỗ nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
Lạc Minh Ngọc thấy thế, cõi lòng tràn đầy bi phẫn, hai tay bất giác nắm lại thật chặt. Bây giờ nàng ta thật sự hối hận, hối hận vì sao lại tìm đến Thái gia để nương tựa. Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ dọa người của họ, lại đang ở trong địa bàn có người ta, nàng ta chỉ cảm thấy phẫn nộ mà không thể phát tiết ra.
Nếu như nàng ta có một mình, nàng thà rằng ngọc nát đá tan, cũng sẽ bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng nàng còn có đệ đệ bên người. Nếu như hắn gặp chuyện không may, thì nàng không có mặt mũi nào để gặp cha mẹ dưới suối vàng nữa.
“Ngươi... các ngươi muốn thế nào?” Lạc Minh Ngọc giọng run run hỏi.
“Hừ, rất đơn giản thôi, tất cả các ngươi đều quỳ xuống dập đầu ba cái với bọn ta, thì có thể rời đi nếu không thì…” Tôn Vân Hoán tàn nhẫn cười một tiếng, chỉ vào Trác Uyên nói: “Nhất là hắn ta!”
Bàng thống lĩnh cắn chặt răng, hai mắt đỏ sậm, hận không thể xông lên liều mạng với hai người này, quả thật là ức hiếp người quá đáng.
Lạc Minh Ngọc do dự một lát rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ từ cong hai gối xuống.
“Đều quỳ xuống.”
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra, trong giọng nói của Lạc Minh Ngọc đã xen lẫn tiếng khóc. Tôn Vân Hoán thì kiêu ngạo ngẩng đầu lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Uỵch!
Tuy nhiên đám người Lạc Minh Ngọc còn chưa quỳ xuống thì hai người Tôn Vân Hoán cùng với Thái Mạnh Phi đã quỳ rạp xuống đất trước cùng với tiếng khóc thét. Có điều, cũng không hẳn là quỳ, nói đúng hơn là ngã đập đầu gối xuống đất.