• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khâu lo lắng, vì mặt Ly Thù mà nát tâm, lại phỉ nhổ mình là cẩu nhan hết thuốc chữa, bây giờ mạng mới là quan trọng nhất.

Y đứng tại chỗ cuống lên nửa ngày, chân cũng không dám di chuyển, nhìn qua Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương đặc biệt bình tĩnh, liền hỏi: "Có chủ ý gì sao?"

"Không có."

Trương Khâu:...

Không biết nói nói gì cho tốt, hai người vui vẻ là được rồi. Y nhìn quanh một vòng, vách tường bốn phía được mài vô cùng bóng loáng, muốn mượn đà leo lên vách tường treo người trên đỉnh hành lang là không thể thực hiện được, hành lang phía trước lại dài trăm mét, y không biết phía sau có bao nhiêu nước, nếu ít đi chạy nhanh ra vẫn được, còn nhiều thì căn bản là không thể.

Nghĩ tới nghĩ lui có vẻ như không có cách nào khả thi.

" Tôi nghĩ mãi cũng không thể tìm ra cách nào có thể chạy trốn được." Trương Khâu thừa nhận đầu óc mình không dễ xài.

Ly Thù chỉ đỉnh, Trương Khâu vội nói: "Quá trơn, không có lực không lên nổi."

" Lát nữa ôm chặt anh."

Vừa dứt lời, một đầu đạo mộ truyền đến tiếng vang " Thùng thùng, Thùng Thùng, Thùng Thùng ——", giống như là chấn động của một hòn đá va vào mặt đất, âm thanh càng lúc càng gần, Trương Khâu thậm chí còn nghe thấy có người hô cứu mạng.

"Là chị ——" chữ Hồng cứ thế từ đầu lưỡi nuốt trở vào, cả da đầu Trương Khâu vì ánh mắt như thiêu đốt của Ly Thù, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại dửng dưng như không nói: "Là người phụ nữ kia hô cứu mạng."

Ly Thù lành lạnh hỏi: " Thế nào, em muốn anh hùng cứu mỹ nhân?"

Trương Khâu phải khóc lóc mà bái phục Ly Thù luôn, lời này y không biết nhận làm sao.

Ly Thù thấy bộ dạng đáng thương của Trương Khâu, cong môi nở nụ cười, Trương Khâu vừa rồi còn lo ngại Ly Thù là tiểu yêu tinh hại người bây giờ nhìn qua, sáng chói làm y muốn rớt mắt ra ngoài luôn, nghĩ thầm nếu bị Ly Thù hại chết y cũng cam tâm tình nguyện!

Y quả nhiên là cẩu nhan, đặt trên người Ly Thù hết thuốc chữa.

Thùng thùng thùng âm thanh càng lúc càng gần, tiếng kêu cứu và tiếng bước chân lộn xộn hỗn tạp, trong đó còn có tiếng súng, Hạ Bi Huệ vương động tai, liếc mắt nhìn Ly Thù, nói: "Một nhóm người, chạy tới đây."


Trương Khâu còn chưa kịp phản ứng lại, toàn bộ phần eo bị Ly Thù ôm lấy nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ trong tích tắc, y liền nghe tiếng gạch và tiếng nước hòa lẫn vào nhau, "Rầm ——" " Nước, Nước tới đây!" Hơn nữa nghe âm thanh này hẳn là lượng nước không nhỏ, lời còn chưa nói hết, toàn bộ thân thể bị nhấc bỗng lên, được Ly Thù bao bọc trong ngực, lưng y dán chặt vào ngực Ly Thù.

Không biết Ly Thù làm cách nào, hai tay hai chân dán thật chặt trên đỉnh vách tường, trong ngực còn có y, y tuy rằng không nặng nhưng cũng là đàn ông, trong tình huống này không giữ được tay Ly Thù phải chống đỡ toàn bộ trọng lượng của y, Trương Khâu sợ đến mức không dám động, toàn bộ thân thể dán chặt vào tường đá.

" Tường đá rất lạnh, đừng dựa quá chặt."

Hai người dựa vào rất gần, tiếng nói Ly Thù kề sát bên tai y, thậm chí còn hôn chóp tai y một cái, Trương Khâu bị kích thích nhỏ giọng kêu: " Anh đừng làm loạn, nếu cả người em nhũn ra trọng lượng anh chống đỡ sẽ càng lớn hơn."

" Không sao."

Nhưng cũng không trêu chọc Trương Khâu nữa.

Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, căn bản không có không gian để nhìn xuống dưới, chỉ nghe tiếng dòng nước phần phật chấn động, lúc bọn họ chạy đi không lâu, vách tường phía sau bị phá thủng, tương đương với nói bây giờ chảy qua vị trí của bọn họ dòng nước sẽ đạt chấn động lớn nhất *, không biết có làm Ly Thù bị thương hay không, toàn bộ thân thể Trương Khâu dán lên phía trên, hận không thể biến mình thành một tờ giấy, "Ly Thù, anh tới gần ta."

* Càng gần nguồn nước thì lực chảy nước càng mạnh.

" Nhát gan nhiệt tình như vậy!"

"..." Y sớm muộn gì cũng có ngày đánh chết Ly Thù!!

"A! Chân của tôi, chân của tôi."

"Đừng tới đó, quay lại, nước này có vấn đề."

"Cứu tôi, cứu tôi!"

Một đầu đạo mộ truyền đến tiếng hét và tiếng gào đau đớn của vài người, là nhóm người chạy tới kia, có lẽ là bị nước dính vào, nước này quả nhiên có vấn đề.

Tiếng nước chảy chậm, Trương Khâu lắc lắc cổ muốn nhìn mực nước phía dưới, trên môi bỗng mát lạnh, Ly Thù môi áp tới, hai người hôn hôn một cái.

Môi tách ra, Trương Khâu thở hồng hộc giáo huấn Ly Thù, "Này sao anh lúc nào cũng thích, thích ——" thích động dục!

"Rõ ràng vừa nãy em cũng rất hưởng thụ, còn ôm cổ anh hôn say sưa mà."

Vậy mà lại bị tố cáo ngược lại. Trương Khâu thẹn quá hóa giận, không còn lời nào để nói. Một vệt bóng đen bên cạnh dán vào đỉnh vách đá bò qua, tốc độ nhanh nhẹn như con thạch sùng, là Hạ Bi Huệ vương, trong bóng tối có thể lờ mờ nhìn thấy lúc hai tay Hạ Bi Huệ vương di chuyển, trên móng tay thật dài hiện lên ánh sáng sắc bén.

Thời khắc này Trương Khâu mới thật sự ý thức được Hạ Bi Huệ vương là đại bánh tông hơn ba ngàn năm.



" Nhát gan, bây giờ vươn mình, ôm lưng anh, còn hai chân kẹp lưng anh."

Y bây giờ đang giáp mặt với tường đá, trong tư thế này với Ly Thù thực sự là rất xấu hổ, nhưng Trương Khâu không một giây do dự, y càng xoắn xuýt, Ly Thù sẽ càng khổ cực, vì vậy cẩn thận từng li từng tí trong không gian chật hẹp xoay người vào trong ngực, hai tay ôm thật chặt lưng Ly Thù, hơi thở hai người quấn quýt, lỗ tai Trương Khâu ửng hồng, đầu kề sát ở ngực Ly Thù, hai chân kẹp lấy eo Ly Thù.

Nước trong đạo mộ về sau càng lúc càng nông, vì lượng nước quá nhiều, kéo dài thật lâu mới có thể đặt chân xuống, con đường leo vách núi này quá dài, Ly Thù mỗi lần đổi một tay, tư thế đi xuống hơi hơi nghiêng một chút, Trương Khâu sợ ôm chặt hơn, trong bóng tối Trương Khâu không nhìn thấy khóe môi Ly Thù cong cong, lúc đổi chân đi xuống còn cố ý đỉnh lên phía trên một chút.

Từng bước từng bước, Trương Khâu cảm thấy thời gian dài đăng đẳng, vành tai đỏ ửng lên hết rồi.

Giữa hai chân có cái vật cưng cứng mỗi lần thay chân, đỉnh đầu đâm đâm vào cái kia của y, bị cọ cọ có chút muốn dựng lên, Trương Khâu quẫn bách không chịu được, nhưng lại không thể đổi tư thế.

"Đến chưa?" Còn cọ cọ lên nữa y nhịn không nổi mất!

"Còn vài bước."

Giọng Ly Thù nghe rất đứng đắn, điều kiện tiên quyết là bỏ qua cái vật cứng rắn đang trêu đùa đỉnh vào sắp biến thành cục gạch.

"... Còn động nữa đừng trách ta không khách khí." Là giọng Hạ Bi Huệ vương.

Cuối cùng đã tới, Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, Ly Thù nhanh hơn vài bước, ôm y nhẹ nhàng rơi xuống đất, vừa vặn vị trí là ngã tư đường, trong lúc rơi xuống đất bỗng nhiên có một vài chiếc đèn pin chiếu tới, làm Trương Khâu không mở mắt nổi, chỉ nghe thấy giọng quen thuộc.

" Học đệ! "

" Đàn anh?"

Ly Thù vốn muốn lên trước động thủ tạm dựng lại, thuận thế ôm Trương Khâu vào trong ngực, phòng ngừa đối phương động thủ.

"Đều là người mình, bỏ súng xuống trước, Lục Phong anh có quản hay không?!"

Lục Phong? Đây không phải là thổ hào trong khach sạn hỏi Hạ Bi Huệ vương mua hạt châu hay sao? Hắn sau khi bị cự tuyệt trực tiếp xoay người rời đi, không nghĩ tới lại đuổi theo tới đây.

Đèn pin và khẩu súng màu đen cùng lúc rút về, Trương Khâu nhìn qua quả nhiên là đàn anh Hoa Đình, nhất thời không biết mở miệng làm sao, y và Hoa Đình không thân, nhưng ở chung hơn một tháng cũng có thể nhìn ra đối phương là người rất nhiệt tình, bất quá chỉ bằng này y cũng không dám ở trong mộ tỏ ra thân thiết, đối phương nhiều người còn có súng, vạn nhất phiền hà đến Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương sẽ không tốt.

Đối phương có chừng mười người, tất cả đều là vệ sĩ cường tráng, có hai người bị thương, thần sắc chật vật, trên trán đều là mồ hôi, trong miệng phát ra tiếng rên thống khổ, chân bị băng bó, vải băng đã nhuộm thành đỏ như máu, vừa nhìn liền biết là do vừa nãy đụng vào nước, chị Hồng run lẩy bẩy đứng ở giữa đám vệ sĩ.

Dẫn đầu là Lục Phong, Hạ Bi Huệ vương mắt lạnh nhìn, nếu như không phải Ly Thù bọn họ chạy tới nhanh, thì đã sớm mở ra rồi.

" Không có Kim lão đại."

Ly Thù nhàn nhạt mở miệng, Trương Khâu lập tức liền hiểu ra, bọn họ hạ hầm lần này chính là vì muốn tìm đồ, cụ thể là tìm cái gì thì y cũng không rõ, bất quá mặc kệ là cái gì đều không thể nhường cho Kim lão đại giành được trước.

Hạ Bi Huệ vương tự nhiên cũng hiểu, lạnh giọng hỏi chị Hồng giữa đám vệ sĩ, "Kim lão đại đâu?"

"Kim lão đại nào ——" chị Hồng nói xong nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Bi Huệ vương, lại nghĩ đến chuyện trên hầm, lập tức hiểu ra, " Anh nói con khỉ kia là Kim lão đại? Khó trách..."

Ly Thù không thích nghe nữ nhân này dài dòng, "Đến cùng là ở đâu?"

Hồng tỷ theo bản năng rụt lại, vươn ngón tay về phía hành lang ngược hướng thủy đạo *.

*đường nước chảy

Hoa Đình bên cạnh bổ sung thêm, "Chúng ta vừa tới liền nghe thấy người phụ nữ này cầu cứu, phía sau không biết là quái vật gì đuổi theo, toàn thân mặc khôi giáp đá, kỳ lạ chính là chạy đến bên này khôi giáp đá kia lại trở về đường cũ."

Trương Khâu nhìn Ly Thù, dò hỏi xem có qua bên đó hay không, lại phát hiện Ly Thù nhìn chằm chằm mặt Hoa Đình xuất thần.

Y không biết nên nghĩ như thế nào, ho khan một tiếng, Ly Thù dời tầm mắt, chỉ về đằng trước, " Chỗ này."

Một bên là thủy đạo không thể đi, một bên là quái vật khôi giáp đá, chỉ có hai phương hướng trước sau, thế nhưng kỳ lạ chính là Ly Thù từ khi tiến vào mộ đến bây giờ chưa từng lựa chọn đi tới ngôi mộ phía sau xem.

"Bên trong tất cả đều là bánh tông." Ly Thù như biết được ý nghĩ của Trương Khâu nói.

Thế nhưng bánh tông bên trong, cách một lớp cửa đá Ly Thù làm sao biết được chứ?

Kim lão đại biến mất ở hướng khôi giáp đá, bọn họ bây giờ trực tiếp đi thẳng về phía trước, theo lý mà nói bọn họ muốn tìm Kim lão đại cần phải đi qua đường có khôi giáp đá, bất quá Ly Thù nói rất khẳng định, tự nhiên sẽ làm cho người khác tin tưởng.

Ly Thù dẫn đầu đi về phía trước, Hoa Đình phía sau bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên, "Lưng của anh bị thương, có phải bị dính vào nước không?"

"Cái gì bị thương!" Trương Khâu vừa nhìn, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, quần áo phía sau lưng Ly Thù tất cả đều bị ăn mòn rã ra, lộ ra máu thịt be bét, da thịt và quần áo dính dính chung một chỗ, trong lõng từng trận từng trận nhói đau, cũng không dám ra tay, "Bị thương sao không nói!"



"Lục Phong anh băng bó cho anh ấy một chút." Hoa Đình ở bên cạnhcnói.

Ba lô Trương Khâu đã sớm bỏ lại trong thủy đạo, Ly Thù cũng vậy, Hạ Bi Huệ vương động tác lưu loát lấy túi thuốc ra, Trương Khâu nhận thuốc tiêu độc, cả tay đều phát run, vừa tức giận vừa sợ làm đau Ly Thù, nếu không phải Hoa Đình phát hiện sớm, Ly Thù có phải là cứ như vậy không lên tiếng.

" Không sao." Ly Thù nắm bàn tay đang run rẩy của Trương Khâu nói bổ sung: " Anh không đau, thật mà."

Đôi mắt Trương Khâu đỏ lên, đang tức giận, " Nghiêm trọng như thế, sao có thể không đau?"

" Để tôi." Lục Phong bên cạnh đột nhiên mở miệng, Hoa Đình giải thích, "Lục Phong là bác sĩ."

Lưng Ly Thù thoạt nhìn rất nghiêm trọng, Trương Khâu cũng không biết phải làm sao, nghe nói Hoa Đình nói như vậy liền đưa túi thuốc cho Lục Phong, Lục Phong quả nhiên là chuyên nghiệp, tiêu độc rồi cẩn thận băng bó hai ba lớp.

"Vết thương của anh thoạt nhìn có vẻ ổn." Lục Phong chỉ vào vệ sĩ của hắn, "Hai người này dính thủy vào chân rất nhanh đã có thể thấy xương trắng lộ ra bên ngoài."

Ly Thù thấy Lục Phong nói xong lời này, mặt Trương Khâu càng khó coi hơn, gật đầu cảm ơn, "Đi trước." Đưa tay nắm tay Trương Khâu, thấp giọng nói: " Hơi đau."

"A! Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, anh trước tiên đừng nhúc nhích, bước đi chậm một chút." Trương Khâu cũng không biết chính mình đang nói cái gì, tay chân luống cuống.

" Em thổi cho anh một chút là tốt rồi."

Trương Khâu nghe khẩu khí trêu chọc của Ly Thù, càng tức giận hơn, đã bị thương nặng như vậy sao còn có tâm trạng đùa giỡn, y vừa nghĩ tới toàn bộ hành lang hẹp dài vừa rồi Ly Thù trên người mang vết thương leo xuống, trong lòng khó chịu không thôi,vừa sợ Ly Thù đau, cách vài giây lại cẩn thận từng li từng tí tới gần thổi hai cái.

Ly Thù biết Trương Khâu rất dễ thẹn thùng, không nghĩ tới bởi vì nghe qua một câu một câu nói đùa mà thật sự ở trước mặt nhiều người như vậy giúp hắn thổi, trong lòng lập tức mềm nhũn, nắm tay Trương Khâu, "Quả nhiên không đau."

" Anh lừa quỷ!" Trương Khâu nói là nói như vậy, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Trì hoãn một lúc, rồi tiếp tục đi về phía trước, trên đường Trương Khâu nghe Hoa Đình nói đến nguyên nhân hạ hầm lần này, "... Thân thể anh mắc bệnh lạ, chính là một loại bệnh nguy hiểm chết người, Lục Phong nghe nóicphượng hoàng châu có thể trị được bách bệnh liền muốn thay anh đến tìm."

" Đàn anh nói thật, phượng hoàng châu người bình thường dùng chỉ có thể chết càng nhanh, không lừa anh đâu." Trương Khâu có lòng tốt khuyên nhủ.

Lục Phong bên cạnh vừa nghe, mặt trầm xuống, bởi vì Trương Khâu không giống như đang nói dối. Hoa Đình thấy thế lặng lẽ đưa tay tới, nắm thật chặt, hai người nhìn nhau một cái, Hoa Đình nhỏ giọng nói: " Chúng ta không cần hạt châu."

Lục Phong không nói gì.

Hạ Bi Huệ vương phía trước nắm chặc hạt châu cười lạnh, dám động vào hạt châu này, bất kể đối phương là ai hắn cũng không tha.

Con đường này không hãi không hiểm, nối thẳng gian mộ chính, cửa đá gian mộ chính mở ra, giống như đã có người tiến vào, Trương Khâu liếc nhìn Ly Thù, "Kim lão đại?"

"Là mùi Kim lão đại."

Bầu không khí lập tức khẩn trương lên, Trương Khâu nắm dao găm trong tay, mấy vệ sĩ phía sau do Lục Phong mang đêm cũng bắt đầu cảnh giâc, trong mộ này quá quái tà.

Vài đèn pin chiếu qua cửa đá nhìn qua rõ mồn một, Hoa Đình nhìn thấy cửa đá bên cạnh có minh văn *đi qua xem, cả kinh nói: " Học đệ, là chữ Cô Mạc quốc."

* Chữ khắc trên đồ vật

Cô Mạc quốc!

Tim Trương Khâu như ngừng đập, lại nghĩ tới ngôi mộ Cô Mạc quốc trên núi Tần Lĩnh, mặt không khỏi trắng bệch, chuyện này chính là bóng ma trong lòng y.

Bởi vì ngôi mộ trên núi Tần Lĩnh hai người đều đã có chút nghiên cứu qua, đặc biệt Hoa Đình là học trò tâm đắt do một tay giáo sư mang ra ngoài, trong nhà trưởng bối còn có hệ giáo sư sử học, đối với chuyện Cô Mạc quốc so với Trương Khâu càng biết cặn kẽ hơn, hơn nữa những ngày qua đã nghiên cứu ra một ít manh mối về văn tự Cô Mạc quốc, bây giờ thấy minh văn, cũng có thể phiên dịch sơ dịch sơ lược qua.

" Chủ nhân toà mộ này hẳn là một vị tướng quân, xem thời gian thì cùng niên đại với tòa mộ trên núi Tần Lĩnh."

Hoa Đình nói xong, Ly Thù phía trước quay đầu lại liếc nhìn Hoa Đình, ánh mắt mang theo thâm ý.

Hạ Bi Huệ vương đã đẩy cửa đá ra đi vào trước, Ly Thù thu tầm mắt, kéo tay Trương Khâu theo phía sau, cầm đèn pin chiếu qua một vòng, chỉ thấy một cái bóng đen thìu lùi ở chính giữa trên quan tài, đến khi nhìn rõ cái bóng lưng kia không ngờ đó là Kim lão đại.

"Là Kim lão đại!"

Trương Khâu vừa nói xong, cơ hồ là cùng lúc đó, phía sau "Ầm ầm ầm ——" vang lên mấy tiếng súng, mùi máu tanh còn có tiếng hét, đèn pin của người phía sau lăn xuống đất, tia sáng lay động, chỉ thấy một cái bóng cao gầy nhảy vọt qua.


Tốc độ cái bóng rất nhanh, Trương Khâu còn chưa phản ứng lại, móng vuốt một mực không có nhiệt độ khô rắn tàn nhẫn nắm lấy cổ y, vậy mà lại chính là chị Hồng bị đám vệ sĩ bao quanh, người nổ súng chính là hai vệ sĩ chân bị thương lúc nãy, ngược lại với bộ dáng đau muốn chết như vừa nãy, sức lực rất lớn, giống như là phát điên tấn công những người xung quanh, Hoa Đình ngã trên mặt đất, ngực nhiễm máu tươi thấm đầy quần áo, mùi máu tanh dày đặc, Lục Phong đang làm cấp cứu.


Mà Ly Thù đứng bên cạnh, cắt tay của mình đem giọt máu nhỏ lên ngực Hoa Đình.


" Người anh em Ly Thù, lại gặp nhau."


Bên tai vậy mà lại vang lên giọng Kim lão đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang