• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khâu bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ hết hồn, cả người run run sáp sáp theo phía sau Ly Thù, cầu thang gỗ kêu cọt kẹt cọt kẹt, thẳng tới cửa, y nhìn chằm chằm bóng lưng Ly Thù, không kiềm chế được bắt đầu suy nghĩ lung tung, "Ly Thù!" Cổ họng khàn khàn, thấy Ly Thù ngừng lại, một bầu không khí kỳ quái bao trùm cả người y, Trương Khâu nuốt nước miếng, " Anh thật sự là Ly Thù phải không?"

Không biết có phải ảo giác của y hay không, Trương Khâu cảm thấy sau khi mình hỏi xong câu vừa rồi, lại thấy bóng lưng Ly Thù hơi rung, ôi đệch, chẳng lẽ suy nghĩ của y thật sự đúng đấy chứ.

Ly Thù đột nhiên xoay người, biểu cảm thường thường nhìn y, Trương Khâu không biết tại sao lại cảm thấy sợ sệt mà run lên, đối phương lại từng bước từng bước tiến tới, giẫm lên tấm ván gỗ trên hành lang phát ra tiếng kêu cọt kẹt cọt kẹt, theo mỗi một bước chân, Trương Khâu cảm nhận được nhịp tim của mình cũng theo đó mà đập nhanh hơn một chút.

" Anh, anh, anh —— "

Trương Khâu sợ đến mức nói lắp ba lắp bắp mặt mũi trắng bệch, 'Ly Thù' trước mặt từ từ ghé đầu qua, nghiêng qua bên cô y, hơi thở lạnh biến khiến cả người y run lên, trên cổ nổi hết cả da gà.

"Tôi không phải Ly Thù."

!!!!

Ôi đệch đệch đệch đệch!

Trương Khâu sợ đến mức nín thở, Hạ Bi Huệ vương đang ở phòng bên cạnh, y bây giờ hét to một tiếng, để người kia xông tới đây có kịp hay không?

"Tôi không phải Ly Thù vậy cậu nghĩ tôi là ai? Hửm?"

Giọng đối phương trầm thấp, một luồng khí xộc vào trong tai, da đầu Trương Khâu tê rần, hẳn là do giọng nói của đối phương ảnh hưởng, y cả người giống như một khúc gỗ ngây ngốc đóng cọc tại chỗ, lại nghe người kia nói tiếp bên tai: " Hay là đêm nay cậu lại muốn tôi giúp cậu bắn ra?"


Như đang nghĩ đến điều gì đó, tay của đối phương vỗ xuống cái mông của y, làm Trương Khâu sợ hết hồn phản xạ có điều kiện che mông của mình lại.

"Cảm giác không tồi, Trương Khâu." Trong giọng nói không kìm chế được có ý cười.

Trương Khâu lập tức phản ứng lại, Ly Thù tên khốn kiếp này rõ ràng là cố ý trêu chọc y, cái bóng lưng run run vừa rồi kia đoán chừng là đối phương đang cười nhạo y nhát gan!!!

Tức đến phát điên luôn!

Trương Khâu khí thế hùng dũng oai vệ hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu lên, định cứng rắn trả đũa trở lại, kết quả lúc nhìn Ly Thù ánh mắt thâm thúy lập tức nổ tung không còn nói ra được gì nữa, Trương Khâu từ hùng dũng oai vệ biến thành nhát gan thụ chỉ trong một khoảng khắc.

Đáng thương!

Ly Thù nhướng mày, thẳng người, từ trên cao nhìn xuống phía Trương Khâu nói: " Nếu cậu sợ, tối nay tôi có thể ngủ cùng."

"Ai sợ chứ!" Cho dù là sợ, vào lúc này tuyệt đối phải giữ vững lập trường, quyết không thể thừa nhận! Trương Khâu nghiêm mặt, hừ một tiếng, phản kích đáp trả trở lại, "Tôi lúc nãy gọi anh chính là muốn nói với anh, nếu buổi tối anh sợ có thể đánh thức tôi dậy." Nói xong bình tĩnh đi ngang qua người Ly Thù, tự đánh giá màn diễn kịch của mình đáng giá chín điểm, thêm một điểm nữa sợ bản thân sẽ tự mãn mất thôi, êu êu êu, mình đứng thứ hai thì chắc chắn không ai thứ nhất, giỏi quá đi, không sợ không sợ!

Ly Thù nhìn bước chân Trương Khâu đi nhanh nhanh, khóe môi cong cong, thực sự đùa rất vui.

Trong thôn ngủ sớm, thường vào ban đêm không có hoạt động gì giải trí, đặc biệt là hai ông cháu trong nhà này, người con trai chết rồi, trời vừa tối, ăn cơm xong dọn dẹp một chút rồi khóa cửa đi ngủ. Đã dưỡng thành thói quen đi ngủ sớm, Trương Khâu ở trong mộ trải qua một ngày một đêm, lúc này mệt mỏi chỉ muốn ngủ, lúc đầu còn bị suy nghĩ lung tung của mình dọa sợ, nhưng sau khi cái chuyện cười kia của Ly Thù, bây giờ vừa dính đã ngủ say như chết.

Ly Thù bước vào nhìn thấy Trương Khâu còn chưa cởi giày ra, có lẽ bởi vì nóng mà áo thun hơi vén lên, lộ ra bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm, bụng nhỏ có chút tròn trịa, Ly Thù nhìn thấy ánh mắt cũng mềm đi mấy phần, vô cùng nhu hòa, hắn đến gần thêm vài bước, tay không tự chủ được vuốt lên bụng Trương Khâu, cảm giác thoải mái khiến Ly Thù không nỡ lấy ra.

Trương Khâu nằm trên giường khẽ cau mày, hình như đang mơ giấc mơ gì đó, miệng mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

" Đừng nghịch ngợm, để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt." Giọng Ly Thù rất thấp, dưới bàn tay như đáp lại hắn, cái bụng mềm mại của Trương Khâu đột nhiên hơi động, Ly Thù sờ một cái, giọng có chút lạnh lùng, " Đến lúc đủ thời gian sẽ được ra ngoài, không nên gấp gáp sẽ làm tổn thương cậu ấy..."



Dưới bụng trắng mềm như đang nghịch ngợm động hai cái, cuối cùng từ từ yên tĩnh trở lại.

Trương Khâu đang nằm mơ, trong mơ có một mảnh sương đen giọng giòn tan gọi y là mẹ, còn cười hì hì vây quanh người y, Trương Khâu sợ đến mức mềm nhũn cả chân, có điều mảnh sương đen này không làm gì y cả, chỉ nũng nịu gọi y là mẹ.

Nè sao lại nghĩ tôi là mẹ được hả?!

Gọi tôi là ba còn tạm được.

Thứ đó giống như có thể đoán được trong lòng y đang nghĩ gì, cười hì hì hì hì vui vẻ gọi y là ba.

Trương Khâu nghĩ thầm nè nè tôi gọi nhóc là bố được chưa, cách xa tôi chút dùm cái, đối phương như bị ủy khuất, mảnh sương đen mềm mại không có lực thể, một hồi vòng quanh tay y, một hồi lại vòng quanh bụng y, khóc hu hu, khóc khóc làm Trương Khâu buồn bực, cảm thấy như mình đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời, cũng cảm thấy mảnh sương đen này chút đáng thương, nhưng thứ này quá dọa người, còn gọi y là cha, y không chịu nổi.

Đang thế khó xử, mảnh sương đen không biết bị làm sao, cuộn thành một đống chà chà lên mặt y, lành lạnh, lại mềm mại gọi y một tiếng ba, rồi thoáng cái đã biến mất tiêu như làn khói tan trong màn đêm.

Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, y cảm thấy giấc mơ vừa rồi của mình rất kỳ lạ, nhưng y thật sự rất buồn ngủ không thể mở mắt lên nổi, lầu bầu mấy tiếng, mi mắt từ từ nhắm lại, trở mình ngủ tiếp, một lát sau đã ngáy khò khè rồi.

Nửa đêm, Trương Khâu là bị mắc tiểu tỉnh lại, y vừa mở mắt, căn phòng tối thui, khả năng nhìn thấy đồ vật trong bóng tối hình như đã biến mất, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy bóng lưng Ly Thù trên chiếc giường hẹp phía đối diện, đen thùi lùi.

Y không kìm nổi nữa, mở chiếc đèn nhỏ trên đầu giường, bước xuống giường. Đi tới cửa, gió lạnh lùa qua khe cửa, bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ, Trương Khâu lại bắt đầu đánh trống ngực, y tự nhận lá gan mình không nhỏ, bình thường lúc xuống mộ mặc dù sợ những nghiến răn chịu đựng là ổn, nhưng điều không chịu được nhất là bị suy nghĩ của chính mình hù dọa chính mình, đây mới là đáng sợ nhất.

Không nghĩ còn ổn, càng nghĩ càng thấy sợ, ừ đến mức mặt tái xanh luôn.

Đi tới đi lui nửa ngày cũng không dám đi tới cửa, xoay người bước mấy bước tới chỗ giường của Ly Thù, đang cân nhắc mở miệng làm sao để không đánh mất uy nghiêm của bản thân, ra vẻ mình không phải sợ hãi như vậy nhát gan như vậy.

Y thấy Ly Thù nằm trên giường đột nhiên trở mình, cả người nhảy dựng về phía sau. Ly Thù ngồi dậy, buồn cười nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Trương Khâu, cảm thấy được đối phương giống như thỏ nhỏ đang sợ hãi lại giả vờ làm một con hổ con không sợ trời không sợ đất.

Nhưng là cho dù là thỏ nhỏ hay là hổ con đều vừa chọc vui vừa đáng yêu.

" Sao vậy?"

Trương Khâu nhịn tiểu, giả bộ thản nhiên hỏi hỏi: " Anh muốn đi nhà vệ sinh sao? Vừa đúng lúc tôi mới ngủ dậy có thể cùng đi anh."

Ly Thù nhìn Trương Khâu như vậy, trong ánh mắt giống như đã nhìn nhìn thấu tất cả.

Trương Khâu trong lòng nghĩ nếu Ly Thù còn dám trêu chọc y, bản thân sẽ không quản cái gì nữa ba bảy hai mươi mốt vọt thẳng ra ngoài luôn, để bị chọc lần nữa thì không phải là đàn ông rồi!

"Ừm." Ly Thù lười biếng đứng lên, mang dép, quét mắt ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Trời tối như vậy, bóng cây bên ngoài giông như những bóng ma vậy, tôi cảm thấy sợ, cậu đi theo tôi như này thật sự cảm ơn nhiều lắm."

Trương Khâu:...

Luôn cảm thấy Ly Thù là đang nói y nhát gan, không chỉ thẳng mặt nhưng gián tiếp gọi tên.

Nhưng dù sao thì cuối cùng cũng có thể đi nhà vệ sinh rồi! Hula!

Trương Khâu đi phía trước, Ly Thù phía sau cầm đèn pin, đèn hành lang bị hỏng, hai người một trước một sau, nhà vệ sinh ở lầu một, lúc đi ngang qua căn phòng sát cầu thang, bên trong còn có ánh đèn, đây là căn phòng của anh ba Trương Vu Thủy, bây giờ là phòng Hạ Bi Huệ vương.

Cửa sổ không đóng chặt, giữ lại một khe hở, Trương Khâu nhìn, thấy Hạ Bi Huệ vương đang nhìn chằm chằm hạt châu vàng óng trong lòng bàn tay thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe, hình như là vừa mới khóc, như phát giác được bọn họ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt sắc bén như dao, sau đó thu hồi hạt châu lòng bàn tay, tắt đèn.



Căn phòng tối thui.

Trương Khâu không một tiếng động thở dài, tâm trạng lập tức nặng nề, bước chân cũng nặng nề không kém, đi xuống lầu, giải quyết xong, rửa tay, cả quá trình không nói lời nào. Ly Thù đi phía sau, thấy dáng vẻ Trương Khâu như vậy, không khỏi nói: "Cũng không phải là không có cách."

"?"

Trương Khâu trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện Trương Vu Thủy, định hỏi Hạ Bi Huệ vương có thể mang hạt châu đến cho bác cả xem thử hay không, bác cả lợi hại như vậy nhất định sẽ có cách, bỗng nhiên nghe Ly Thù nói gì đó, nhưng nghe không rõ lắm.

Ly Thù cũng không để ý Trương Khâu đang thất thần, kiên trì nói: "Người đứng phía sau sắp đặt, hẳn biết được nhiều chuyện hơn so với chúng ta, hốt thuốc đúng bệnh, nói chung phải tìm được mấu chốt."

" Anh nói như vậy cũng đúng." Trương Khâu vừa nghe nói có cách, tâm trạng lập tức khá hơn một chút, một lúc sau lại cau mày, " Nhưng chúng ta không có manh mối nào hết, Kim lão đại chết rồi —— "

Ly Thù nở nụ cười, bề ngoài của hắn vốn rất đẹp, lúc bình thường khiêu khích cười lạnh một cái đặc biệt mê người, càng khỏi phải nói đến nụ cười tự nhiên mê hồn như lúc này, Trương Khâu biết như vậy là không tốt, vẫn bị cuốn hút đến thần điên bát đảo..

" Trong tay Hạ Bi Huệ vương có bản đồ." Ly Thù nói xong, thấy Trương Khâu vẫn đang nhìn mặt mình không chớp mắt, hắn trước đây đặc biệt không thích người khác nhìn hắn với nét mặt si mê như vậy, bây giờ lại cảm thấy có được khuôn mặt này thật sự rất tốt, cố ý cong khóe môi, hỏi: "Đẹp không?"

" Đẹp." Trương Khâu tự nhiên nói.

Ly Thù vươn tay nhéo mặt Trương Khâu, mềm mại trắng mịn, " Lau nước miếng đi."

!!!

Trương Khâu xấu hổ không thôi, bản thân sao có thể đang lúc nói chuyện quan trọng lại đi mê trai như vậy! Quá không biết xấu hổ, vội vàng đưa tay lên mặt, sờ sờ, không có giọt nước khả nghi nào hết.

Khi đối diện với anh mắt lộ ra ý cười của Ly Thù, y liền biết ngay mình lại bị Ly Thù chơi!

"Nói chuyện cẩn thận, không có chuyện gì thì đừng chọc tôi!" Trương Khâu dữ dằn trả đũa.

Ly Thù tâm tình tốt, thấy Trương Khâu đã xù lông, không đùa nữa, đàng hoàng nghiêm chỉnh gật đầu, nói tiếp: "Tin là rất nhanh thôi Hạ Bi Huệ vương sẽ mang bản đồ ra."

Trương Khâu nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe Hạ Bi Huệ vương liền biết đối phương thật sự không muốn anh ba chết, vì vậy gật đầu.

Hai người về tới phòng, Ly Thù dựa vào đầu giường, hai chân gác thẳng lên giường, mái tóc dài được cột đã thả xuống, buông xõa sang một bên, ánh đèn bên giường chiếu xuống, đúng thật là loại sắc đẹp mê hoặc lòng người.

Không nữ tính chút nào, còn đặc biệt đẹp nữa.

Trương Khâu nhìn thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, Ly Thù thấy Trương Khâu vẻ mặt mê trai nhìn mình như vậy hiển nhiên rất vừa ý, vỗ xuống giường, thấp giọng nói: "Lại đây ngủ." Trương Khâu bị mê hoặc vui vẻ đi tới, chờ sáng ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mình đang ôm chặt Ly Thù, chỉ biết tự trách bản thân thật vô sĩ.

Cái giường này rất hẹp, chưa tới 1m50, hai người đàn ông trưởng thành ngủ cùng, cả người chỉ có thể dính sát vào.


Đầu y vùi trong lồng ngực Ly Thù, nửa ngày cũng không biết tại sao mình lại lên giường Ly Thù ngủ thẳng cẳng như vậy?!


Ly Thù nhiệt độ rất thấp, y cựa quậy một cái, trên đùi đột nhiên bị thứ gì đó cứng cứng đâm vào.


Trương Khâu đột nhiên hít sâu một hơi, là đàn ông đều biết đây là cái gì, y cứng ngắc thân thể không không dám động, lại nghe thấy giọng Ly Thù trên đỉnh đầu.


"Lại cử động, đừng có trách tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK