Không giống như là người.
Một con rắn lạnh tới tận xương tủy tiến tới, như muốn nuốt y vào trong bóng đêm.
Trong một khoảnh khắc, y bắt gặp một đôi mắt vừa sáng vừa lạnh nhạt trong bóng đêm.
Trương Khâu đột nhiên từ trên giường bật dậy, mê mang nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Lại là giấc mộng này." Trương Khâu giơ tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên một trận buồn nôn ập tới, y nhịn không được đi chân trần vào toilet, dựa vào bồn cầu nôn một trận.
Toàn bộ đèn trong phòng đều được mở.
Trương Khâu sắc mặt trắng bệch, tách quá mơ chua ném vào trong miệng, lúc này mới áp xuống được sự khó chịu trong dạ dày.
Mới vài giây, mí mắt y lại gục xuống xuống, rõ ràng mới gặp ác mộng, kết quả một giây lại buồn ngủ.
Buồn ngủ, buồn nôn, thích ăn chua.
Trời mới biết trước kia y ghét ăn chua nhất.
Trương Khâu cảm thấy bản thân không ổn, trong miệng hàm hồ kích thích mơ chua, bọc chăn nằm trên giường nghĩ nghĩ, giống như tự hơn một tháng trước từ cái kia mộ ra tới không bao lâu liền thành như vậy.
Hơn một tháng trước.
Một khu nghĩ mát đang được thi công xây dựng trên núi Tần Lĩnh, lúc đào đất lên, ngoài ý muốn phát hiện một ngôi mộ cỗ, máy xúc đất vừa lúc đào ngay lối vào mộ thất, làm lộ ra một tấm bia đá được điêu khắc bằng chữ viết theo phong cách cổ xưa.
Nhóm đầu tiên tiến vào là đội khảo cổ Thiểm Tây cùng giáo sư của y. Giáo sư chuyên nghiên cứu về văn giáp cốt và kim văn, nổi tiếng trong giới khảo cổ ở Thiểm Tây, lần này hợp tác với đội khảo cổ ở Thiểm Tây, liền mang y theo trải nghiệm khảo sát thực tế, cũng coi như lý kiến thức lý thuyết vận dụng vào thực tế.
Mộ thất chưa từng bị trộm qua, nếu không phải lần này trong lúc vô ý khai quật lên, không biết cổ mộ này sẽ bị chôn vùi trong núi Tần Lĩnh bao lâu. Đoàn người thật cẩn thận từ từ tiến vào cửa mộ thất, rõ ràng là tháng sáu, mới vừa đi vào một chút Trương Khâu đã về thấy lành lạnh, rõ ràng không có gió, lại cảm thấy bên tai vang lên tiếng xào xạc. Y đi theo phía sau giáo sư, biểu tình khẩn trương lộ ra chút hưng phấn, động tác thật cẩn thận, không dám nhiều lời một câu, đôi mắt nhìn quanh bốn phía qua ánh sáng lờ mờ.
Lăng mộ lần này cần được tu sửa gấp, phá cửa động lớn như vậy như vậy, ai biết chủ nhân lăng mộ này là ai, cổ vật bên trong có giống binh mã dũng hay không, theo không khí lưu thông tạo thành sự hủy diệt không thể tu sửa.
Mộ thất hình vuông, rất lớn, một tầng nối tiếp một tầng, lớp gỗ ngoài cùng có chút ố vàng, không biết là do ánh đèn hay vì màu gỗ, chất gỗ trông rất chắc chắn một chút ăn mòn cũng không có.
"Là quan tài năm lớp." Giáo sư lên tiếng, trong thanh âm mang theo hưng phấn không áp chế được, "Đây chính là lăng mộ của một bậc vương chư hầu cấp cao."
Đội khảo cổ đi đầu nói tiếp, " "cẩu tử lý luận thiên "có nói ' quan tài thiên tử trọng mười, chư hầu trọng năm, đại phu trọng ba, học giả thì gấp bội ', nhìn màu sắc đầu gỗ, như là cây bách, ruột vàng nói lên quy cách, không biết là triều đại nào." Ánh sáng chiếu đến đỉnh đầu bia đá, " Giáo sư Phương nhìn xem, nơi này có chữ, chỉ là chữ nhất nhất này --"
Giáo sư tiến lên xem tấm bia đá, Trương Khâu đi theo phía sau không chen lên phía trước, bản thân y không có tư cách xuống dưới, vẫn là nhìn mặt mũi của giáo sư, hiện tại chỉ cần như người vô hình là được rồi.
"Này, chữ này......" Giáo sư kích động đến nỗi giọng phát run, điều chỉnh một chút, mới nói: " Giống như của thời đại nhà Thương, vết tích lại có vài vài phần khác biệt, nhìn mấy chữ này --"
Thanh âm mơ hồ phát ra từ cổ họng giáo sư, vài giây sau, giáo sư cuối cùng cũng xác nhận, ánh mắt không giấu được sự chấn động, "Cô Mạc quốc, không ngờ là Cô Mạc quốc!"
Trương Khâu bị sửng sốt trước dáng vẻ của giáo sư, y nhập học đã một học kỳ, chưa bao giờ thấy giáo sư có biểu hiện như vậy.
Cô Mạc quốc?
Trương Khâu không hiểu gì, vài nhà khảo cổ bên cạnh đã hiểu ra tiến lên phía trước, biểu cảm trên mặt không khác gì giáo sư.
Kế tiếp đội khảo cổ bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, bắt đầu xử lý từng lớp quan tài, bọn họ háo hức lại tò mò muốn biết thân phân của chủ nhân ngôi mộ đã bị chôn vùi hơn 3000 năm này, giáo sư kích động trên mặt đỏ bừng, Trương Khâu nhìn chằm chằm sắp bị mở ra nhất ngoại tầng quan tài mí mắt phải vẫn luôn nhảy cái không ngừng, càng lúc càng nhanh.
" Đào! Đào!"
"A!"
" Sao lại nhiều xương cốt như vậy?!"
Đám người phía trước la hét, vội lui ra ngoài, ánh đèn chợt lóe rồi vụt tắt, Trương Khâu bị đẩy, cả người lui về sau hai bước dựa vào góc tường, không biết tay đã ấn phải cái gì, lập tức rớt xuống dưới.
Tiếng kêu cứu còn chưa kịp phát ra, Trương Khâu đã ngất đi, trước khi ngất đi dường như y đã nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu.
Lại lần nữa tỉnh lại, y không mảnh vải che thân nằm trên chiếc giống ngọc thạch rất lớn, bốn phía châm đèn dầu, sáng lạng lủng lẳng, có vẻ quỷ dị tịch mịch, trên người nổi một lớp da gà, vừa cúi đầu đã nhìn thấy vết đỏ lớn trên ngực, chỗ giữa hai chân cũng là --
Trương Khâu nghĩ đến nội dung trong mộng, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi mắng to, đã nghe thấy tiếng bước chân còn có người kêu tên mình, vội vàng mặc quần áo vào.
"Cám ơn trời đất đã tìm thấy cậu rồi!" Người trong đội khảo cổ thấy Trương Khâu bình an không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới chú ý tới hoàn cảnh nơi này.
Trương Khâu cảm thấy đằng sau một mảnh ướt át, đoán được đây là cái gì, sắc mặt lập tức khó coi, cũng may lực chú ý của đội khảo cổ đều tập trung vào hoàn cảnh nơi này.
" Trời! Dầu đèn ở đây thế nhưng vẫn cháy được."
"Đội trưởng, anh nhìn xem giường ngọc này......."
Trương Khâu nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông trước khi ngất xỉu, đang xuất thần, lại bị ai đó vỗ vai, y sợ tới mức run run một cái, thấy là giáo sư mới nhẹ nhàng thở ra.
Phương giáo sư vẻ mặt lo lắng hỏi, "Tiểu Khâu, em không chứ?"
Trương Khâu vẫn còn bối rối vì giấc mộng kia và dấu vết trên người mình, nhưng lại không thể nói ra, y một người đàn ông ở trong mộng lại bị một người đàn ông khác thượng, còn không biết người kia là người là quỷ, nghe như thế nào đều là bậy bạ.
Đành phải hàm hồ nói: "Không có việc gì, chỉ là có hơi lạnh." Sau đó chuyển đề tài, "Giáo sư sao mọi người lại ở đây?"
"Phát hiện không thấy em, mọi người vội vã chia nhau ra tìm, mới phát trong góc gian mộ chính có cơ quan, khi đó mới xuống dưới." Giáo sư nói lại từng chuyện.
Nguyên lai là ngay sau khi mở chiếc quan tài tầng thứ năm của lăng mộ chính bên trong xuất hiện một hài cốt màu xanh lục, như dạ quang phát sáng trong bóng đêm, lúc ấy dọa người nhảy dựng, tạo ra chút hỗn loạn, đội khảo cổ e sợ hài cốt này có độc, nhanh chóng tìm chi viện.
Nếu thật là lăng mộ của Cô Mạc quốc, cách nay hơn 3000 năm, hài cốt bảo tồn hoàn hảo, ánh lên màu lục quang nhìn thế nào đều vô cùng quỷ dị.
Sau khi chỉnh lý lại trật tự, giáo sư mới phát hiện Trương Khâu mất tích, tìm dấu vết để lại thông qua đó tìm được cơ quan, trực tiếp xuống dưới, nhưng lại trì hoãn đến tận năm tiếng đồng hồ.
"Phương giáo sư, có phát hiện." Đội trưởng gọi giáo sư.
Giáo sư để Trương Khâu theo sát phía sau, tránh lại mất tích, Trương Khâu đi theo phía sau, dáng đi có chút kỳ lạ, như bị kẹp chặt chân, y xấu hổ nửa ngày, bất quá phát hiện không ai chú ý lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe giáo thụ cùng đội trưởng nói: " Những thứ này giống như văn tế bái, tôi xem cũng không hiểu."
Trương Khâu giờ mới phát hiện, chín phía xung quanh giường ngọc đều có những cột trụ màu đen cao hơn hai mét khắc ký tự.
" Mộ này đúng là khắp nơi chỗ nào cũng quái dị, khắp lăng mộ đều là hài cốt của người bồi tàng, thế nhưng phía dưới gian mộ chính lại là một nơi đến mặt đất cũng trống trơn thế này --" đội trưởng nói đến đây đột nhiên nghĩ đến Trương Khâu
, tiến lên một bước, quay đầu hỏi: "Tiểu đồng học, lúc cậu rơi xuống dưới có phát hiện gì không?"
Trương Khâu đang do dự có nên nói thật hay không, trước lúc y ngất xỉu đã nhìn thấy một đôi mắt, ở đây hẳn là có một người đàn ông, lại nghe người bên cạnh nói: "Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra tỉ mỉ một lượt, không có hài cốt cũng không có vật gì bồi táng."
"Là tôi nghĩ nhiều rồi, có cái gì đi chăng nữa thì cũng đã hơn 3000 năm rồi, chẳng lẽ lại có thể mọc chân mà chạy được chắc?" Đội trưởng cười chính mình suy nghĩ linh tinh, quay đầu hết sức chuyên chú bắt đầu nghiên cứu ký hiệu trên cột trụ.
Trương Khâu cũng ngây ra luôn, nếu đôi mắt kia là thật, dấu vết trên người cũng là thật, như vậy rốt cuộc là thứ gì đã thượng y?
*
Trương Khâu uể oải ngủ không yên, đứt quãng mơ thấy giấc mộng hơn một tháng trước, lúc tỉnh lại đã hơn 8 giờ.
Trong miệng đắng ngắt, quả mơ chua tối hôm qua ăn còn ở trong miệng, vội vàng phun ra, khi đánh răng lại nôn một trận, nôn toàn là nước chua. Thở hổn hển đi tới cửa phòng thí nghiệm, chưa kịp thở thêm vài hơi, cánh cửa đã mở ra, người bên trong thấy bộ dạng này của y sửng sốt, " Sao sắc mắt lại trắng bệt như vậy? Không khỏe sao?"
" Học trưởng Hoa Đình." Đối phương là học trò ưu tú trước kia của giáo sư ở Bắc Kinh. Trương Khâu cũng không biết dáng vẻ của bản thân hiện tại như thế nào, gần đây rõ ràng ngủ y rất nhiều, nhưng hình như vẫn ngủ không đủ, " Có lẽ do lúc nãy chạy nhanh quá, giáo sư đâu?"
Hoa Đình rót ly nước ấm đưa cho Trương Khâu, thuận đường nói: "Giáo sư đi Thiểm Bác, dặn anh bảo em ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khoẻ rồi thì quay lại học."
Trường học ba ngày trước đã nghỉ hè, Trương Khâu ban đầu muốn ở lại trường học cùng giáo sư tìm hiểu thêm về lăng mộ của chư hầu thời Cô Mạc quốc ở trên núi Tần Lĩnh, lăng mộ kia ngập tràm sự quỷ dị quỷ dị, gian mộ chính khai quật được 1800 bộ thi hài bồi táng màu xanh lục, phía dưới gian mộ chính lại còn có một cái giường ngọc được bố trí trận pháp, thế nhưng lại không có chủ mộ -- Trương Khâu hiện tại đều bắt đầu hoài nghi ngày đó có phải bản thân hít phải thứ gì sinh ra ảo giác hay không.
Chỉ là hiện tại y lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn thực sự có chút không thích hợp, suy nghĩ xong cũng không cố chấp ở lại, gật gật đầu, " Vậy làm phiền học trưởng giúp em gửi lời cảm ơn giáo sư."
" Anh biết em đang tò mò, có diễn biến gì mới anh sẽ gửi cho."
Trương Khâu ngượng ngùng cười, " Vậy cảm ơn học trưởng."
Y không ở tại ký túc xá, mà thuê phòng trọ bên ngoài trường học,đơn giản thu thập hành lý, Trương Khâu đi thẳng đến ga tàu cao tốc mua vé xe trở về Vân Thành.
Ba giờ sau Trương Khâu tới Vân Thành, vừa xuống xe mặt say mày sẫm, cả người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nhân viên nhà ga bên cạnh còn hỏi han hai câu, Trương Khâu cảm ơn ý tốt, "Không sao, tôi có người tới đón." Nói xong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba.
"Ba!"
Trương Khâu cao hứng phấn chấn hô to, lại thấy ba y từ xa xa đi tới mắt nhìn chằm chằm y mày nhíu chặt, càng tới gần sắc mặt càng khó coi, cuối cùng nhìn thoáng qua bụng y, Trương Khâu còn chưa kịp hỏi thăm, ba y lại mở miệng.
" Bụng con --"
ーーーーーーーーーーーーーーーーー
Truyện mới ạ, làm cái này hại não lắm luôn. Các nàng ủng hộ tui nghen.
Ai rảnh beta dùm mình với nhé. Thank nhiều ❤️