Chiều tan làm cô uể oải về nhà, cô ngạc nhiên khi thấy chú mình ở phòng khách, hôm nay chú cô về sớm thế, thấy Ân Thiên Ngọc, Âu Dương Chính Thiêm đi đến kéo tay cô lên phòng, cô cũng đi theo.
Trên phòng, anh ngồi trên giường, cô đứng đối diện anh, vẻ mặt anh hôm nay rất kì lạ, hình như có tâm sự, Âu Dương Chính Thiêm ôm cô đầu dúi vào ngực cô, Ân Thiên Ngọc lấy tay vỗ lưng như dỗ con nít.
- Chú sao vậy
- Không sao, chỉ là hơi mệt, cho anh ôm một lát
Ân Thiên Ngọc đứng yên cho anh ôm, hôm nay anh rất ngoan không động chạm gì cô chỉ ôm thôi. Ôm khoảng hai mươi phút cô mỏi chân lắm rồi may sao lúc này chú cô buông ra, khuôn mặt đờ đẫn, đỏ hai bên má, có áp tay lên trán, ơi trời nóng thế.
Cô đỡ anh nằm xuống giường, lấy điện thoại anh gọi cho bác sĩ riêng đến khám.
Mười phút sau vị bác sĩ cũng tới và bắt đầu khám cho anh.
- Cậu ấy làm việc gì đó nhiều không nghỉ ngơi nên bị sốt, tôi kê thuốc rồi.
Nói xong cô tiễn bác sĩ ra ngoài, lên phòng trên tau cô cầm theo nước ấm với một chiếc khăn, cô nhúng khăn vào rồi vắt cho khăn nó bớt nước, cô lau dọc trên người anh rồi đắp khăn lên trán.
Ân Thiên Ngọc cũng nhờ bác Mộc nấu cháo cho chú ăn, lát sau Âu Dương Chính Thiêm cũng mở mắt, tay đụng lên thứ gì đang đặt trên trán, hoá ra là khăn à, lúc này Ân Thiên Ngọc từ ngoài vào, trên tay còn bưng bát cháo nóng hổi bên cạnh có cả nước lọc và thuốc.
- Chú tỉnh rồi thì ăn miếng chảo rồi uống thuốc, bác sĩ nói chứ không nghỉ ngơi đầy đủ gì cả.
Cô đỡ chú ngồi dậy đưa bát cháo cho chú.
- Đút anh đi
Hôm nay cô nhân từ độ lượng lau người cho còn đem cháo cả thuốc lên bây giờ được voi đòi hai bà trưng hay gì mà bắt cô đút, chú bệnh, được, cố nhịn, Ân Thiên Ngọc với vẻ mặt cam chịu thổi từng muỗng cháo cho bớt nóng rồi đút anh ăn.
- Ai mượn chứ không nghỉ ngơi cho đầy đủ, rồi giờ đâm ra bệnh, không có con rồi ai lo cho chú, chủ phiền thiệt đó.
Miệng thì chê phiền nhưng tay vẫn đút từng muỗng cháo cho anh, ăn xong còn đưa nước và thuốc cho anh, cô không khác gì một người vợ càu nhàu chồng mình cả. Âu Dương Chính Thiêm bây giờ thấy niềm vui lân lân trong lòng.
- Ngọc
- Chú nói đi
- Anh thấy bây giờ em làm vợ anh được rồi đấy.
Ân Thiên Ngọc trừng mắt nhìn anh, cô đang muốn thoát khỏi anh đây này chứ ở đó mà làm VỢ, ảo tưởng hả.
- Chú bớt bớt đi, ai làm Vợ chủ, con mà làm Vợ chủ con là con chó.
Âu Dương Chính Thiêm phì cười với cô lúc này, bộ dạng xù lông trông đáng yêu phết, nhìn tay cô vẫn còn đeo vòng tay anh tặng, chứng tỏ đó là vật rất quan trọng với cô, Âu Dương Chính Thiêm dang tay để sau gáy Ân Thiên Ngọc kéo vào đặt lên môi có nụ hôn xem như phần thưởng.
- Thưởng cho em
Đấy, bệnh mà vẫn lưu manh, máu lưu manh ăn mòn trong người dù có bệnh cũng không bỏ được.
- Chú lưu manh
- Muốn anh lưu manh hơn không
Ân Thiên Ngọc đỏ mặt nhanh chóng đứng lên cầm bát cháo và cốc nước đem đi dọn, Âu Dương Chính Thiêm nở nụ cười tươi, dường như cô không còn bài xích với anh nữa nhưng anh đâu ngờ rằng cô làm vậy để nhanh chóng thoát khỏi anh.
Ân Thiên Ngọc trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ pijama hello kitty dễ thương rồi nằm ngủ một giấc cho tới sáng.
Hai năm sau, hôm nay chính là ngày cô nhận thông báo là cô đã đậu đại học, Ân Thiên Ngọc thấy việc rời xa chú mình ngày càng gần rồi.
Trong hai năm qua số lần cô và anh cãi lộn cũng hơi nhiều, Lam Hân Nghiên cũng như thế mặt dày theo đuổi Âu Dương Chính Thiêm nhưng đều bị từ chối.
Tối nay cả lớp cô mở tiệc ăn mừng, Ân Thiên Ngọc mặc một quần jean ống rộng màu xanh nhạt có đeo thêm dây nịt để cố định quần vì cô hơi ốm, mặc áo croptop hai dây màu xanh lá để lộ xương quai xanh quyến rũ, cô trang điểm nhẹ chỉ son môi cho thêm tươi tắn, tóc búi cao lên.
Cả lớp đã bàn trước sẽ đi ăn sau đó đi karaoke, trong phòng riêng đã đặt trước bạn bè có mặt đầy đủ khi Ân Thiên Ngọc bước vào nhan sắc cô làm mấy nam sinh trong lớp xao xuyến, người say mê nhìn cô nhất là Dư Anh Kiện.
Trên bàn ăn, mỗi người đều có ước mơ riêng, có người thì muốn làm bác sĩ, có người lại làm luật sư, ai cũng vạch ra sẵn tương lai sau này của mình nhưng tương lai phía trước liệu có như trong tưởng tượng?.